Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau cô gặp bà cụ Lục, bà ta là một người bà rất dễ gần, khi nhìn thấy bà, sự sợ hãi và lo lắng của Thẩm Vị Ương đã bay đi hết.

Nhưng về việc bố cô bị đuổi đi thì cô cảm thấy không được dễ chịu.

Theo như bà cụ nói, khi bố cô được sinh ra, bởi vì có đường chỉ tay ngang, thầy bói nói nhà họ Lục tương khắc với ông, nếu ông trưởng thành trong nhà họ Lục thì không chỉ chết yểu mà còn gây tai họa cho nhà họ Lục.

Khi đó bà ta rất tin vào điều này nên đã đưa ông về cho một người họ hàng xa nuôi nấng, cho nhà đó nhận làm con thừa tự.

Thẩm Vị Ương cảm thấy việc này rất vô lý.

“Chỉ vì một câu nói của thầy bói mà mọi người đã đuổi bố tôi đi?”

Vì sự dễ gần của bà cụ Lục, Thẩm Vị Ương không tiện nói nặng, nhưng người nghe vẫn có thể cảm nhận được sự không hài lòng trong lời nói của cô.

Hai mắt bà cụ đỏ hoe, trông rất đau khổ: “Dĩ nhiên lúc đó bà không muốn đưa nó đi, nhưng trong khoảng thời gian sinh nó ra, nhà họ Lục chúng ta quả thật là tai họa liên miên, ông nội cháu, chính là chồng của bà, mất tích ở tiền tuyến của chiến trường, còn bố cháu, bỗng một đêm sốt cao không dứt, nếu không kịp thời đưa tới bệnh viện thì có lẽ đã mất mạng rồi.”

“Có lẽ khoảng thời gian đó là vận hạn của nhà họ Lục chúng ta nhưng những chuyện này lại xảy ra quá trùng hợp, lúc đó không tìm được ông nội của cháu, mọi người chỉ có thể có bệnh mới lo tìm thầy, đưa bố cháu đi.”

“Gia đình đó là anh họ xa của bà, gia cảnh khá giả. Sau khi chắc chắn bố cháu sẽ không chịu khổ cực thì mọi người mới đưa nó tới đó.”

Bà cụ nói trong sự bất lực.

Có lẽ họ thực sự có nỗi khổ tâm của mình.

Nhưng suy cho cùng thì bố cô cũng bị gia tộc bỏ rơi.

Thẩm Vị Ương thương thay cho bố cô.

Lúc này sao có thể bình tĩnh và lý trí để nhìn nhận vấn đề.

“Tôi tin bà có nỗi khổ của mình nhưng tôi không thể chấp nhận được.”

“Xin lỗi.”

Cô cúi đầu cảm ơn bà cụ rồi rời khỏi nhà họ Lục.

Bà cụ muốn gọi cô, nhưng cuối cùng vẫn ngồi trở về.

Lục Vân Sâm vỗ vai trấn an bà ta, sau đó đuổi theo: “Vị Ương, Vị Ương, em dừng lại được không?”

Anh ta đuổi theo rồi chặn cô lại.

“Dù sao thì em cũng là cháu gái của nhà họ Lục. Hơn nữa, giờ em còn có thể đi đâu được?”

Phải, hiện giờ cô có thể đi đâu đây?

Thẩm Vị Ương cười nhạo chính mình.

“Vậy nên anh cho rằng bây giờ em chỉ có thể dựa vào nhà họ Lục các người mà sống đúng không?”

Lục Vân Sâm cau mày: “Anh không có ý đó.”

Anh ta bước tới giữ vai cô, nghiêm túc nhìn cô: “Vị Ương, bà nội vẫn còn chuyện chưa nói với em.”

“Chuyện gì?”

Thẩm Vị Ương lạnh nhạt nhìn anh ta, thờ ơ hỏi.

Lục Vân Sâm thở dài: “Năm đó ngoại trừ mê tín, còn có một chuyện là, hoàn cảnh của nhà họ Lục cũng không tốt lắm.”

“Không ai biết chuyện bố em ra đời, cho nên đưa ông ấy đi cũng là vì giữ lại huyết mạch cho nhà họ Lục.”

Thẩm Vị Ương lạnh nhạt nghe anh ta nói, không biết có nên tin hay không.

Có lẽ là tin, nhưng vẫn không thể lay chuyển được lòng cô.

“Ừm, em biết rồi.”

Quả nhiên, cô vẫn lạnh nhạt như cũ, giống như đang nghe câu chuyện của người khác.

“Vị Ương.”

“Em muốn sống một mình.”

Khi Lục Vân Sâm định ngăn cô lại, cô bình tĩnh nói: “Dù em là cháu gái của nhà họ Lục hay nhà họ Thẩm, em vẫn là Thẩm Vị Ương.”

“Anh có hiểu ý em không?”

Lục Vân Sâm ngây người, lắc đầu.

Anh ta thật sự không hiểu.

Hiện giờ anh ta không hiểu nổi cô em gái này nhưng có thể có thể nhìn ra từ Lâm Thư Đồng.

Con gái sẽ khao khát một cuộc sống sung túc như trong nhà họ Lục.

Chỉ cần cô trở về nhà họ Lục, nhà họ Lục sẽ cưng chiều cô, như vậy có gì không tốt?

Thẩm Vị Ương thấy anh ta như vậy, không hiểu lắm, cũng lười nói thêm.

“Nếu như anh thật sự muốn đền bù cho em thì giúp em thoát khỏi nhà họ Lâm, để em được sống tự do hơn một chút.”

Từ khi bố mẹ mất, bắt đầu sống ăn nhờ ở đậu, không giây phút nào cô không khao khát tự do.

Cô không muốn bị ràng buộc bởi bất cứ mối quan hệ họ hàng nào.

Rất mệt mỏi.

Vì họ không thương cô, không thương cô hết lòng như bố mẹ và ông bà ngoại của cô.

“Để con bé đi đi, giúp nó chuẩn bị xe.”

Bà cụ đi ra, nói với Lục Vân Sâm.

Sau đó nhìn Thẩm Vị Ương với vẻ thương tiếc: “Cháu à, bà biết nhất thời cháu sẽ không thể chấp nhận chúng ta, bà cho cháu thời gian.”

“Chỉ cần cháu nhớ thường xuyên tới thăm bà già này là được.”

Thẩm Vị Ương luôn là người ăn mềm không ăn cứng.

Nếu thái độ của bà cụ ngang ngược hơn một chút, cô sẽ nói gì đó.

Lúc này bà cụ ân cần với cô như vậy, cô chỉ cảm thấy xót xa trong lòng.

“Xin lỗi.”

Cô lại cúi người với bà cụ.

Bà cụ tiếc nuối vỗ vỗ tay cô, nhét vào tay cô một tấm thẻ đen.

Khi Thẩm Vị Ương định từ chối, bà ta lập tức nói.

“Đây là tâm nguyện của bà nội, không cần thì cũng lấy đi.”

“Cháu đi học ở đại học Đế Đô, học phí phải tiêu rất nhiều, đặc biệt là con gái thì càng phải chưng diện.”

Thẩm Vị Ương vẫn không chịu nhận.

“Tôi không cần.”

“Tôi đã đủ mười tám tuổi, có thể thừa kế tài sản của bố mẹ tôi.”

Bố cô là một lập trình viên trong một nhà máy lớn, mẹ cô là một giáo viên dạy múa rất giỏi. Tuy tài sản thừa kế họ để lại cho cô không nhiều, nhưng cũng đủ để cô

sống.

Nhìn cô gái có cá tính này, bà cụ thở dài.

Lục Vân Sâm ngay lập tức lên tiếng giải quyết: “Vị Ương, đồ của bề trên cho không thể từ chối, nếu không cần, có thể dùng làm kẹp sách.”

Kẹp sách? Dùng thẻ đen làm kẹp sách?

Giõn chơi hả

Chắc sau này cô sẽ không dám đọc sách nữa.

“Chỉ cần em nhận đồ của bà nội, bà mới tin là sau này em sẽ đến thăm bà.”

Sau khi Lục Vân Sâm nói xong câu này, thái độ của Thẩm Vị Ương mới dịu lại, nhận lấy tấm thẻ đen.

Lúc rời khỏi, tài xế của nhà họ Lục chở cô rời đi.

Cô sẽ không quay về nhà họ Lâm nữa.

Bây giờ người duy nhất cô ấy có thể nương tựa là bạn học cấp ba kiêm bạn thân của cô, Mộ Thanh Hoan.

Cô không biết nhiều về chuyện gia đình Mộ Thanh Hoan, nhưng cô ấy luôn sống một mình trong căn nhà thuê.

Người cô có thể dựa vào chỉ có mình cô ấy.

“Trời ạ, Vị Ương, xe Bentley luôn! Cậu phất lên rồi hả?”

Sau khi Thẩm Vị Ương lên lầu, Mộ Thanh Hoan như phát hiện ra một lục địa mới, nhìn cô với vẻ mặt hâm mộ rồi cảm thán.

Thẩm Vị Ương khó hiểu nhìn cô: “Bentley gì cơ?”

Mộ Thanh Hoan giơ tay gõ trán cô.

“Cậu giả bộ với tớ gì chứ, tớ thấy hết rồi.”

“Vừa rồi chiếc xe đưa cậu về là Bentley phải không?”

“Có phải đột nhiên cậu phát hiện mình là công chúa bỏ trốn của một gia đình giàu có nào đó không?”

Điều đầu tiên mà hầu hết mọi người nghĩ đến chắc hẳn là Thẩm Vị Ương được người giàu nào đó bao nuôi, nhưng Mộ Thanh Hoan quá hiểu tính cách của Thẩm Vị

Ương.

Không cần suy nghĩ, vô thức loại bỏ ngay khả năng này.

Thẩm Vị Ương có thể cảm nhận được sự quan tâm và thấu hiểu của Mộ Thanh Hoan đối với mình.

Cô cảm thấy rất cảm động, ít nhất cô vẫn còn người bạn này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK