Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngoan ngoãn nghe lời, anh phải đi một lúc.”

Sau một nụ hôn cháy bỏng và triền miên, anh kiềm chế ôm chặt cô vào lòng để làm dịu những xúc động không đúng thời điểm của mình.

“Khi trở về anh không được quỵt nợ đó.”

Cô sợ rằng chuyện cũ sẽ tái diễn, mọi thứ đều chỉ là một giấc mộng Hoàng Lương*

*“Hoàng lương” có nghĩa là kê vàng. Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng, nồi kê của quán còn chưa chín. Ý

nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi.

Cảm giác áy náy dâng lên trong lòng Lãnh Hoài Cẩn.

Anh cúi đầu tựa vào trán cô thề thốt: “Em yên tâm, anh sẽ không phạm sai lầm nữa đâu.”

Trước kia anh không nghĩ tính cách của cô lại cố chấp như thế, bây giờ đã hiểu rồi, anh sẽ không làm chuyện vô nghĩa khiến cả hai phải đau khổ nữa.

Anh thừa nhận mình đã bại trên tay cô.

Sau khi anh thu dọn xong hành lý đơn giản, Thẩm Vị Ương liền trở lại nhà bếp phía sau.

Dù sao chỗ này cũng là Ám Dạ, tuy cô cảm thấy được ở chung với anh rất vui vẻ và mãn nguyện, nhưng điều gì cần chú ý cô nhất định sẽ chú ý.

Và lại nếu như cô đi tiễn anh, rất khó bảo đảm liệu bản thân cô có theo anh trở về luôn không.

Cô rất lo cho tình hình của anh, tuy theo anh trở về cũng chẳng giúp được gì nhưng trong lòng cô sẽ an tâm hơn rất nhiều.

Giải pháp tốt nhất chính là cô ở lại huấn luyện chăm chỉ đợi anh trở về, sau đó lấy thân phận tốt nhất để đứng bên cạnh anh, cùng anh đối mặt với mọi khó khăn trong

tương lai.

Khi cô trở lại bếp sau, đầu bếp La đang chuẩn bị bột nhào cho sáng ngày mai. Thấy cô trở lại, ánh mắt ông ta nhìn cô có vẻ là lạ.

kia.”

Thẩm Vị Ương bị ông ta nhìn chằm chằm đến dựng cả tóc gáy: “Đầu… đầu bếp La, ngài sao vậy?”

Ánh mắt đầu bếp La nhìn cô đầy vẻ phán xét: “Cháu là cháu gái của ông già họ Lục kia hả?”

Qua một hồi sau Thẩm Vị Ương mới ngộ ra: “Cháu… cháu cũng mới biết gần đây thôi. Hóa ra cháu chính là đứa cháu gái lưu lạc bên ngoài của nhà họ Lục ở Đế Đô

Đầu bếp La tò mò hỏi: “Vậy sao cháu lại đến đây?”

“Thà đến đây cho heo ăn cũng không chịu rời đi, là nhà họ Lục nhờ cháu đến đây dò la tin tức gì đó giúp bọn họ có đúng không?”

Nghe câu hỏi cuối cùng kia, Thẩm Vị Ương đã cảm nhận được thái độ thù địch của ông ta đối với cô.

Cô lập tức giải thích: “Không phải đâu ngài! Cháu không có liên quan gì đến nhà họ Lục hết, cháu… cháu là vì…”

“Là vì gì?”

“Là… là vì… cháu là vì…”

Là vì thích Lãnh Hoài Cẩn, muốn theo đuổi anh ấy nên mới đến đây đó!

Đây là lời nói thật, nhưng cô không biết có nên nói cho đầu bếp La biết hay không.

Tuy đầu bếp La đối xử với cô cũng rất tốt, nhưng cô cứ cảm thấy ông ta không phải là một đầu bếp bình thường.

Không ngờ đầu bếp La đã đoán ra được: “Lẽ nào cháu cũng giống với cô Khương Khương đó, vì thích Lãnh Hoài Cẩn nên mới theo đuổi đến đây. Thằng nhóc đó đúng là

mị lực vô biên mà.”

“Ngài biết rồi ạ?”

Thẩm Vị Ương kinh ngạc nhìn đầu bếp La, cũng có chút ngại ngùng.

Đầu bếp La liền sáng tỏ, nở một nụ cười cao thâm khó dò: “Đương nhiên rồi! Chút tâm tư này của mấy cô gái các cháu sao có thể qua được mắt tôi chứ?”

“Hôm nay thiếu úy Lục đến dẫn cháu về chứ gì!”

Nếu tình cảm của mình dành cho Lãnh Hoài Cẩn đã không còn là bí mật, vậy thì cô cũng không giấu diếm nữa, nói thật với ông ta: “Vâng! Nhà họ Lục và nhà họ Lãnh không biết có thâm thù đại hận gì mà bà cụ Lãnh rất ghét cháu, và anh trai cháu hình như cũng không thích cháu quá gần gũi với Lãnh Hoài Cẩn.”

CÔ.

Cô vẫn không quên lần trước khi cô tự tiện xông vào trang viên nhà họ Lãnh, bà cụ Lãnh đã lùng sục cô khắp nơi. Cũng may lúc đó Lâm Thư Đồng đã nhận tội thay cho

Đầu bếp La cười ha ha: “Bà ấy thù dai lắm, ghim cả một đời luôn.”

Một lần nữa Thẩm Vị Ương lại cảm thấy kinh ngạc vì đầu bếp La biết quá nhiều chuyện: “Ngài..ngài cũng biết chuyện này ạ?”

Đầu bếp La cười rất đắc chí: “Đều là chuyện cũ thôi, nói cho cháu biết cũng không sao. Thì là… năm xưa bà cụ Lãnh thích ông nội của cháu, nhưng mà chủ nhân nhà họ Lãnh cũng thích bà ấy, ông ấy là người nói một là một, thích gì phải đoạt đến tận tay. Sau đó ông ấy đưa bà nội cháu đến bên cạnh ông nội cháu để quyến rũ ông ta.”

“È hèm… cũng không thể coi là quyến rũ, nói chung trong đó cũng nhiều nguyên nhân lắm. Cuối cùng ông nội cháu đã ngoại tình với bà nội cháu, sau đó chia tay với bà

cụ Lãnh và kết hôn với bà ta. Trong lúc đang tổn thương sâu sắc, bà cụ Lãnh lại bị người nhà ép gả cho ông cụ Lãnh. Về sau bà ấy rất hận nhà họ Lục, cảm thấy ông bà nội

cháu đã hủy hoại cuộc đời của bà ấy.”

“Lúc đó chuyện này đã gây lên bao sóng gió, như vì nhà họ Lục và nhà họ Lãnh đều là thế gia trong top mười nên cũng không ai dám bàn tán gì. Dần dần không còn ai nhắc đến nữa, họ cũng đã quen bà cụ Lãnh và bà cụ Lục công khai đối đầu với nhau mọi lúc mọi nơi.”

Thì ra thế hệ cũ còn có vướng mắc tình cảm như vậy ư?

Giờ Thẩm Vị Ương mới hiểu được vì sao bà cụ Lãnh lại ghét mình và nhà họ Lục như thế.

Theo lời kể của đầu bếp La, bà ấy mới là người bị tổn thương sâu nhất trong câu chuyện này. Nhưng vì sao bà ấy lại ghét Lãnh Hoài Cẩn chứ?

“Hóa ra là vậy, có điều tính tình bà cụ Lãnh cũng không tốt lắm, cảm thấy bà ấy rất hẹp hòi. Hình như bà ấy cũng không thích Lãnh Hoài Cẩn, lẽ nào là vì bố của Lãnh

Hoài Cẩn không phải là con chung của bà ấy và người đàn ông bà ấy thích sao?”

Cô cố ý nhắc đến chuyện này vì cô muốn biết thêm về thái độ của bà cụ Lãnh đối với Lãnh Hoài Cẩn.

Lần này do vụ việc của Lãnh Hoài Sân, nên cô rất lo cho Lãnh Hoài Cẩn trở về nhà sẽ bị gây khó dễ đủ đường.

Những câu chuyện xưa này cũng không phải bí mật gì, đầu bếp La cũng không giấu diếm cô.

”Lần này thì cháu nói sai rồi! Cậu con cả là đứa con được bà cụ thích nhất, nhưng mười năm trước cậu ấy và vợ đã hy sinh trong một trận chiến tranh. Khi đó chỉ riêng Lãnh Hoài Sân và Lãnh Hoài Cẩn được đưa trở về, nghe đâu đôi vợ chồng đó hy sinh là vì muốn bảo vệ cặp song sinh trong giây phút nguy hiểm, cũng vì chuyện này mà bà cụ ghét lây hai người họ. Bà ấy cho rằng chính bọn họ đã hại chết con trai của mình, cũng buông rất nhiều lời oán thán với cô con dâu còn chưa qua cửa này.”

Thẩm Vị Ương: “Con dâu chưa qua cửa?”

Đầu bếp La: “Đúng vậy, Hứa Khinh Vũ xuất thân là gái nhảy, gặp gõ quen biết với cậu cả trong một hộp đêm, xuất thân không được tốt. Cuối cùng bà cụ biết được đứa con trai mình vẫn luôn tự hào nhất lại lấy một cô gái phong trần nên nổi giận lôi đình, nói sao cũng không đồng ý cho họ đến với nhau. Sau này cậu cả nhận được nhiệm vụ

phải đi đến quan ải, Hứa Khinh Vũ cũng đi theo, năm năm sau lúc hai người đang định trở về lại xảy ra một vụ bạo loạn rồi hy sinh trong đó. Khi nhà họ Lãnh vội vã chạy đến

chỉ kịp cứu lấy cặp song sinh, chính là Lãnh Hoài Cẩn và Lãnh Hoài Sân.”

Thì ra là như vậy, bà cụ đã biến nỗi đau mất con trai thành sự căm ghét cho hai đứa cháu.

Bà ta nghĩ rằng nếu như năm đó không phải là Hứa Khinh Vũ, con trai bà ta cũng sẽ không bỏ nhà ra đi.

Mà trong người anh em Lãnh Hoài Cẩn còn chảy một nửa dòng máu của Hứa Khinh Vũ, chắc chắn hai anh em là người duy nhất bà ta có thể trút bỏ nỗi hận.

Bây giờ cô đã hiểu vì sao Lãnh Diệp lại lo lắng Lãnh Hoài Cẩn sẽ bị liên lụy rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK