Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu bếp La trạc bốn mươi, năm mươi tuổi, trông ông ta giản dị và trung thực, có vẻ ông ta đã thực sự đã trải đời rất nhiều, nhưng dường như ông ta có chút không hòa

ệ ép với cái bóng tối nơi này.

mỏi.

Tuy nhiên Thẩm Vị Ương không nghĩ sâu xa, bởi người ở nơi này có quá nhiều chuyện ẩn giấu.

Bây giờ nghe ông ta dặn dò, cô mới nhớ đến mồ hôi công sức nấu nướng của ông ta, liền gật đầu ngay: “Ông yên tâm, cháu sẽ cẩn thận gửi qua bên đó.“.

Đầu bếp La gật đầu và tiếp tục làm việc.

Thẩm Vị Ương đẩy chiếc xe đẩy nhỏ đến căn cứ huấn luyện bí mật kia.

Lần đầu cô được thấy, hơn chục cô gái nhỏ thanh tú sạch sẽ như từ trong bùn lăn ra, người nào người nấy đều lấm lem, từ trong ra ngoài đều có cảm giác rất mệt

Có vẻ như việc đào tạo ở đây rất khắc nghiệt.

Nhưng Thẩm Vị Ương lại có chút hâm mộ.

Nếu không phải vì lần kiểm tra biến thái đó, bây giờ cô sẽ phải đi không cho lợn ăn, mất đi cơ hội rèn luyện tốt như vậy.

“Vị Ương!”

Đang ăn, Điền Tiểu Hòa lập tức chạy về phía Thẩm Vị Ương.

Thẩm Vị Ương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy, cười trêu chọc: “Cậu đến đây vì tớ hay vì cơm?”

Điền Tiểu Hòa muốn ôm cô, nhưng lại phát hiện mình rất bẩn nên có chút lúng túng rút tay về.

Thẩm Vị Ương chủ động ôm lấy cô: “Huấn luyện ở đây có sao không?”

Điền Tiểu Hòa: “Mặc dù tớ rất mệt nhưng tớ cảm thấy rất vui và hài lòng.”

Đối với một người chìm trong bùn nhơ như cô ấy, cuộc sống có thể nhìn thấy ánh sáng như vậy chính là sự cứu rỗi của cô.

“Vị Ương, còn cậu, cậu thế nào?”

Thẩm Vị Ương buông cô ra, nhìn mấy thùng đồ ăn trước mặt nói: “Chính là như vậy, rất thư thái.”

Nghĩ đến những chú lợn con trong chuồng, cô lại không nhịn được cười: “Mấy chú lợn con đó cũng rất đáng yêu. Tuy ăn nhiều nhưng ngoài ăn ra thì không gây phiền phức gì khác.”

đi.”

Điền Tiểu Hòa nhìn dáng vẻ đau khổ của cô: “Thật ra chúng tớ cũng không nghĩ tới, chỉ là tâm lý thôi.”

“Này, đây không phải là thủ khoa trong kỳ thi tuyển chọn cuối cùng sao?”

Một giọng nói sắc bén cắt ngang lời Điền Tiểu Hòa đang định nói.

Thẩm Vị Ương vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Tùy Tố.

Cô thực sự cảm thấy phục, sau một khóa huấn luyện mệt mỏi như vậy mà cô ta vẫn còn có thể hăng hái đến đây để kiếm chuyện.

Trong lòng Thẩm Vị Ương thầm than một tiếng, không thèm để ý tới cô ta, nói với đám người đi theo sau lưng: “Tôi mang đồ ăn tới, nhân lúc còn nóng thì mau ăn

Theo bản năng những người kia nhìn về phía Tùy Tố, không ai dám đi đến chỗ cô.

Tùy Tố nhìn Thẩm Vị Ương, hừ lạnh một tiếng: “Cô để chúng tôi tự làm, đây là thái độ phục vụ sao?”

Lần đầu tiên Thẩm Vị Ương đến bếp phục vụ, cô đã hỏi kỹ từng quy định của đầu bếp, đầu bếp đã nói khi ít người thì để họ tự bưng đồ ăn, thích lấy gì thì lấy, miễn đừng để thừa thức ăn rất lãng phí.

bữa.

Rõ ràng là Tùy Tố cố ý bóc mẽ, nhưng Thẩm Vị Ương không muốn lãng phí khoảng thời gian ít ỏi của cô ở đây, nên đành nhẫn nhịn làm theo ý cô ta, phục vụ cô ta một

Ai biết Tùy Tố được một tấc lại muốn tiến một thước, đợi cô ta đến liền đưa phần thức ăn, cô ta lại không nhận lấy, đĩa thức ăn liền rơi xuống đất.

Thứ ác ôn trừng ấy mắt nhìn Thẩm Vị Ương, tức giận nói: “Thẩm Vị Ương, là cô cố ý! Tôi biết cô bị bắt phải đi chăn lợn là bất công, nhưng không phải lỗi của cô, sao cô cứ dây dưa với tôi mãi thế?”

Điền Tiểu Hòa bất mãn lên tiếng giải thích giúp Thẩm Vị Ương: “Đây không phải lỗi của Vị Ương, rõ ràng là cô cố ý không nhận lấy cho nên mới rơi xuống đất mà.”

Tùy Tố lập tức hung ác trừng mắt với Điền Tiểu Hòa: “Cái con đ* chó, vết thương vừa lành lại quên đau rồi phải không?”

Thẩm Vị Ương nhìn Điền Tiểu Hòa an ủi, ý bảo cô ấy đừng nói, tự cô có thể xử lý.

Bây giờ cô không thể ở lại đây với cô ấy, cô ấy giúp cô bây giờ sẽ bị Tùy Tố và đám người kia cô lập, hoàn toàn không tốt chút nào.

“Cô muốn gì?”

Cô thờ ơ nhìn Tùy Tố và hỏi.

Điều hiện lên trong đầu cô lúc này là hình ảnh cô ta ôm cánh tay của Lãnh Hoài Cẩn và chế nhạo cô vào ngày hôm đó.

Cô rất nhỏ nhen, hơn nữa còn thù rất dai, nếu hôm nay Tùy Tố nhất định muốn gây sự với cô, vậy cô sẽ giải quyết ân oán hết một lượt.

Tùy Tố cảm thấy rất khó chịu khi cô tỏ ra mình cao cao tại thượng trong khi cô lại không có gì.

“Một bữa ăn rất khó mà có, các người thật sự rất lãng phí lương thực, tôi sẽ để các người tự nằm dưới đất mà ăn.”

Cái gì?

Đó là một sự sỉ nhục.

Không chỉ Điền Tiểu Hòa, mà cả nhóm học sinh nữ phía sau vốn chỉ định đứng nhìn, cũng cau mày tỏ vẻ không hài lòng. Lần này là Thẩm Vị Ương.

Lỗ như lần sau người mà Tùy Tố xúc phạm là họ thì sao? Họ cũng phải chịu tủi nhục như vậy sao?

Người thông minh đều muốn bảo vệ đồng minh của họ.

Chỉ có những người như Triệu Miêu Miêu, những người mê muội và chỉ muốn làm theo Tùy Tố để gây rắc rối.

“Đúng vậy, thật đáng xấu hổ khi lãng phí thức ăn, Thẩm Vị Ương, nếu hôm nay cô không quỳ xuống đất liếm sạch đống thức ăn thừa này, tôi sẽ báo cô về bếp sau vì lãng phí đồ ăn.”

“Vậy cô đi đi.”

Thẩm Vị Ương nhìn bộ dáng Triệu Miêu Miêu như tên hề, chỉ cảm thấy nực cười.

Cô bình tĩnh nhìn các cô gái phía sau Tùy Tố, dịu dàng nói: “Nếu không ăn, đồ ăn sẽ nguội mất.”

Cô không có vấn đề gì với những cô gái khác, biết rằng họ đang ở trong một tình huống khó khăn, vì vậy cô sẽ nhún nhường.

Nhưng Tùy Tố vừa nói xong liền lập tức nói: “Tôi xem ai dám chống lại tôi!”

Nói xong, cô ta đá đổ tất cả các xô đựng rau.

Cô ta trừng mắt nhìn Thẩm Vị Ương, tức giận nói: “Hôm nay nếu cô không quỳ xuống ăn sạch sẽ, tôi sẽ không để cô dễ sống với đám người nuôi lợn và nhà họ Tùy, cô cho rằng chị Mộ Dung kia và người phụ bếp mập mạp kia sẽ ủng hộ ai?”

Món ăn mà đầu bếp La vất vả làm đã bị cô ta đã đi một cách không thương tiếc.

Cô nhớ rằng đầu bếp La đã đặc biệt yêu cầu cô đừng làm đổ nó trước khi cô đến, thức ăn rất khó kiếm, ông ta nấu cũng không dễ, mỗi ngày nấu xong, vai ông ta mỗi đến nỗi không nhấc nổi.

Bây giờ Tùy Tố lại đá đi vì chút tư thù cá nhân.

“Tùy Tố…!”

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Vị Ương với đôi mắt đỏ ngầu túm lấy Tùy Tố, sau đó đá cô ta vào không trung, khiến cô ta ngã nào xuống đất, thức ăn vương vãi khắp sàn.

Tùy Tố cũng nhận ra, cô ta muốn vùng khỏi sự kiềm chế của cô, nhưng Thẩm Vị Ương đã trực tiếp đạp lên eo cô ta, giữ chặt cô ta.

“Cô Tùy cũng nói từng bữa cơm cháo đều khó có được, hiện tại xin mời cô liếm cho sạch sẽ.”

Vẻ mặt cô rất hờ hững, nhẹ nhàng nói, như thể đang nói hôm nay thời tiết rất đẹp.

Tùy Tố giãy giụa như cá nằm trên thớt, nhưng dù thế nào cô ta cũng không thể đứng vững dưới chân cô.

Đây là lần đầu tiên Tùy Tố hị mất mặt trước mặt nhiều người như vậy.

“Thẩm Vị Ương, thả tạo ra! Tao sẽ khiến mày phải hối hận!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK