Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Me.”

Lúc Thẩm Vị Ương đến nơi ở của Khương Niệm Đồng tại nhà họ Lục, Lãnh Diên đã đổi lại đồ tang, được bà chủ Lục đau lòng ôm vào trong lòng, khi nhìn thấy Thẩm Vị Ương tới lập tức khóc bổ nhào vào trong ngực cô.

Thẩm Vị Ương đau lòng vươn tay vỗ vỗ sau lưng đứa nhỏ, an ủi: “Mẹ đến rồi, A Diên đừng sợ.”

Tuổi còn nhỏ như thế, đã phải trải qua chuyện như vậy, trong lòng con bé sợ hãi bao nhiêu đau đớn thế nào cơ chứ.

Là người làm mẹ là cô đây không xứng chức, lại không kịp thời phát hiện đau khổ con bé giấu dưới đáy lòng.

“Bây giờ cô ấy còn chống đó một hơi cuối cùng muốn gặp các cháu, để có thể chết đi một cách có tôn nghiêm, cô ấy vẫn đang dùng thuốc, dù nó sẽ rút ngắn sinh mạng ngắn ngủi của bản thân, nhưng mà có thể làm cho cô ấy tỉnh táo thêm một lúc.”

Bà chủ Lục kéo A Diên ra, nói với Thẩm Vị Ương và Lãnh Hoài Cẩn, muốn họ vào thăm Khương Niệm Đồng trước.

Lãnh Hoài Cẩn gật nhẹ đầu với Thẩm Vị Ương, hai người đi vào trước.

Sau khi vào phát hiện Khương Niệm Đồng nằm trên giường, bốn góc đều có dây thừng mềm, chắc là để phòng ngừa lúc nổi điên cô ấy tự tổn thương bản thân mà chuẩn bị.

“A Cẩn.”

Cô gái vẻ mặt ốm yếu nằm trên giường, trong nháy mắt nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn, trong đôi mắt mịt mờ chảy ra một hàng nước mắt trong veo.

Thẩm Vị Ương nhìn mà xót xa trong lòng, rút một tờ khăn giấy đưa cho Lãnh Hoài Cẩn.

Lãnh Hoài Cẩn liếc cô, ngầm hiểu nhận lấy, sau đó giúp cô ấy lau sạch nước mắt.

“Xin lỗi.”

Anh nhìn cô ấy khế nói, giọng nói khàn khàn, chứa áy náy khôn cùng.

Sắc mặt Khương Niệm Đồng tái nhợt gượng cười: “Đâu trách gì anh, là tự tôi gượng ép mà không được, anh ta là anh ta, anh là anh.”

Lãnh Hoài Cẩn chỉ là không yêu cô ấy mà thôi.

Không yêu cô ấy lại chẳng phải lỗi của anh.

Bây giờ cô ấy cũng thấy mừng vì anh không yêu cô ấy, bằng không thì hiện tại thế gian này lại thêm một người phải đau khổ.

Cho dù cô ấy và Lãnh Hoài Cẩn ở bên nhau, Lãnh Hoài Sân cũng sẽ không buông tha cô ấy, thứ tên súc sinh kia vừa ý, dù hủy diệt cũng sẽ không cho người khác.

“A Cẩn, đừng tự trách, cho dù không có anh, gặp phải loại người như Lãnh Hoài Sân tối mọc cánh cũng khó thoát.”

Nói lên những điều ác cuồn cuộn ngất trời đã phá hủy toàn bộ nhân cách của cô ấy, cô ấy cũng nói vô cùng dịu dàng, không chút oán hận.

Lúc nhìn về phía Thẩm Vị Ương, ánh mắt cô ấy cũng bình tĩnh, giọng điệu dịu dàng: “Vị Ương, xin lỗi, có lẽ tôi đã làm phiền cô rồi.”

Nước mắt chậm rãi rơi xuống, bởi vì là một người mẹ, trong nháy mắt cô ấy rơi xuống bụi trần.

“Tôi có lỗi với A Diên, xin cô, giúp tôi chăm sóc con bé thật tốt có được không? Chỉ có giao đứa nhỏ cho ngài Lãnh tôi mới yên tâm, trừ anh ấy ra không có người nào sẽ

che chở A Diên.”

hê.

Giọng nói của cô ấy khe khẽ nắm chặt tay cô khẩn cầu, cũng không hề gọi Lãnh Hoài Cẩn là A Cẩn, mà là dùng ngài Lãnh tránh hiềm nghi triệt để phủi sạch quan

Vì con của cô ấy, cô ấy dứt khoát chôn vùi mộng đẹp không thể chạm tới thời niên thiếu của mình.

Nước mắt Thẩm Vị Ương cũng rơi xuống, bởi vì xót xa trong lòng, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Khương Khương cô yên tâm, tôi sẽ đối đãi con bé như con gái ruột, con bé

là cháu gái của A Cẩn, tôi và A Cẩn đều có nghĩa vụ chăm sóc cô bé thật tốt, sau này cô bé chính là con gái ruột chúng tôi.”

Khương Niệm Đồng mệt mỏi giơ tay lên, khó khăn lau đi nước mắt Thẩm Vị Ương: “Tôi biết, A Diên nói cho tôi biết, cô đối xử với con bé như con ruột…

Cánh tay gầy khô trắng bệch chậm rãi rủ xuống, ánh mắt cô ấy tan ra, dần dần mất ý thức…

Con ngươi Thẩm Vị Ương co rút, run rẩy vươn tay chạm vào mạch đập của cô ấy, sau đó nhìn Lãnh Hoài Cẩn lắc đầu.

Lãnh Hoài Cẩn vươn tay vỗ vỗ đầu vai cô, an ủi: “Cô ấy giải thoát rồi, đây là điều cô ấy luôn muốn, em nên vui thay cô ấy.”

Thẩm Vị Ương nước mắt nên quanh viền, gật nhẹ gật đầu: “Gọi A Diên vào đi, nhìn lần cuối cùng.”

Khương Niệm Đồng là một người mẹ tốt.

Bây giờ cô đã biết vì sao cô ấy lại uống thuốc, không tiếc rút ngắn tuổi thọ cũng muốn tỉnh táo khoảng thời gian cuối cùng này.

Ngoài muốn chết đi một cách có tôn nghiêm, càng quan trọng hơn chính là, cô ấy muốn phủi sạch quan hệ với Lãnh Hoài Cẩn trước mặt cô, gửi gắm con gái của mình

cho cô.

Cô ấy vọng về sau Thẩm Vị Ương bởi vì giữa cô ấy và Lãnh Hoài Cẩn từng có chút ít quan hệ, mỗi lần nhìn thấy Lãnh Diên đều sẽ cảm thấy ngột ngạt, sẽ đối xử với Lãnh

Diên không tốt.

Tuy rằng Thẩm Vị Ương không phải là người như thế, nhưng mà đối với một người mẹ mà nói, trừ chính mình ra, cô ấy sẽ không tin tưởng ngoài bản thân ra còn có

người có thể vô tư mà đối xử tốt với con gái mình.

Đây là bản năng của người mẹ.

Thẩm Vị Ương có thể Ngôn hành tín quả. hiểu, cũng sẽ không cảm thấy sau cùng Khương Niệm Đồng làm như vậy là trói buộc đạo đức cô.

Nói lời phải giữ lấy lời.

Sau này cô sẽ đối xử A Diên và Y Y như nhau, nuôi dưỡng con bé thật tốt.

“Sao vậy?”

Gọi Lãnh Diên vào nhìn Khương Niệm Đồng một chút, Thẩm Vị Ương cảm thấy hơi khó chịu muốn đi ra ngoài hít thở không khí, nhưng lung lay người một cái suýt nữa

ngã sấp xuống, cũng may Lãnh Hoài Cẩn kịp thời đó cô.

Cô lắc nhẹ đầu: “Chỉ hơi váng đầu mà thôi, có thể là tụt huyết áp.”

Lãnh Hoài Cẩn: “Anh gọi Vệ Trạch đưa em về nhà trước, đêm nay anh ở đây với A Diên, giúp con bé xử lý thỏa đáng hậu sự của Khương Khương.”

A Diên là con gái ruột của Khương Khương, hậu sự của Khương Khương khẳng định sẽ không để nhà họ Lục xử lý toàn bộ, Lãnh Hoài Cẩn với tư cách chú của A Diên, vẫn phải ở lại hỗ trợ xử lý.

Thẩm Vị Ương cũng muốn ở lại với A Diên, nhưng mà hiện tại trong đầu đang vô cùng hỗn loạn, rất khó chịu.

Nếu cô té xỉu ở chỗ này Lãnh Hoài Cẩn còn phải để tâm chăm sóc cô, còn không bằng cô tự đi về nghỉ trước.

Loại tình huống này đã bắt đầu từ lúc đi quốc yến buổi trưa hôm nay, nhưng mà khi đó coi như nhẹ, cô cũng không để ý.

Hình như bây giờ càng ngày càng choáng luôn.

“Vậy em đi về nghỉ trước, Vệ Trạch cũng ở lại hỗ trợ đi, em tự lái xe của anh em về.”

Lãnh Hoài Cẩn cũng không muốn cô mệt nhọc vì chuyện của Khương Khương, lúc này hiện sự khác thường của cô, hôn một cái lên gương mặt cô, sau đó ôm cô một cái vỗ về nói: “Nghỉ ngơi thật tốt, bên này có anh là được rồi.”

Thẩm Vị Ương gật đầu, sau đó rời đi.

Đến lúc vào gara nhà họ Lục, cuối cùng Thẩm Vị Ương cũng không chống đỡ nổi nữa, trước mắt tối sầm ngã trên mặt đất, trước khi ngất đi cô nhìn thấy kiện hán phục lúc ngón tay bị đâm bị thương của mình lúc trước, chảy ra giọt máu đỏ thẫm.

Sau khi ngất đi Thẩm Vị Ương cũng không ngã xuống đất, mà được một người đàn ông mặc trường sam xanh nhạt đó lấy.

Anh ta rất đẹp, đẹp một cách không tầm thường, lại thêm sự cứng cỏi như loài chim chích cói, khí chất nâng cao khiến dung mạo của anh ta càng là độ cao mà những

người con gái khác khó có thể sánh bằng.

Nhưng mà đây không phải là giới hạn cao nhất của anh ta.

Diệp Phù Tô nhìn cô gái ngất xỉu trong ngực mình, không nhịn được hạ xuống một nụ hôn trên trán trơn bóng của cô.

Đã lâu không gặp, Diệp Chiêu Chiêu.

Sau cái hôn thành kính trang trọng, anh ta ôm ngang cô lên, dần dần biến mất…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK