Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chuyện của bác sĩ Trương em cũng biết?”

Cố Trường Đình hỏi cô.

Thẩm Vị Ương: “Biết, có lẽ anh không sợ tôi biết bác sĩ Trương là người của anh, bởi vì tôi nhất định phải khôi phục trí nhớ.”

Khi đó cô chỉ muốn khôi phục trí nhớ, bác sĩ Trương là người của ai cũng không liên quan đến cô.

Mà Cổ Trường Đình muốn giúp cô, mục đích rất rõ ràng, anh ta hy vọng sau khi cô nhớ lại chuyện lúc trước để căm hận Lãnh Hoài Cẩn, cắt đứt hoàn toàn với Lãnh Hoài

Cẩn.

Nhưng không ngờ Tiêu Diễn là một tên điên bị mất kiểm soát.

“Nếu tôi đoán không lầm, bây giờ Mộ Vân Tưởng đang trong tay anh phải không? Nhưng anh sẽ đổ tội cho Lãnh Hoài Cẩn, thậm chí, nếu bất đắc dĩ anh cũng sẽ đổ tội

cho tôi.”

Thẩm Vị Ương nhìn Cố Trường Đình, cảm thấy người đàn ông này càng ngày càng xa lạ, khiến cô không nhìn thấu được anh ta.

“Cố Trường Đình, rốt cuộc anh muốn gì?”

Cố Trường Đình nhìn cô, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Anh muốn làm gì, Thẩm Vị Ương, em thật sự không biết sao?”

Bị ánh mắt giống như rắn độc quấn lấy, Thẩm Vị Ương chán ghét cau mày: “Chuyện đến nước này, anh đừng có lấy việc anh thích tôi và muốn ở bên cạnh tôi để khiến cho tôi chán ghét hơn nữa, anh làm chuyện đến mức độ này, anh nghĩ tôi sẽ còn tin tình cảm chân thành của anh nữa hay không?”

“Cố Trường Đình, chỉ là anh không cam tâm mà thôi, anh không cam tâm, người giống như anh, cho dù đã tính toán kỹ càng vẫn không có được một người phụ nữ, còn về chuyện anh yêu người phụ nữ này đến mức nào, tôi thật sự không nhìn ra được chút nào cả.”

Có thể cấy Tình Ty Đằng vào người cô, chứng tỏ anh ta không có thật lòng thích và quan tâm cô.

Anh ta chỉ quan tâm những thứ anh ta có được và mất thôi.

Cố Trường Đình giả vờ đau lòng nhìn Thẩm Vị Ương: “Vị Ương, em đây là đang tính qua cầu rút ván sao, lúc trước anh ở nước ngoài chăm sóc cho em và con nhiều như thế nào, bây giờ em đã trở về bên cạnh Lãnh Hoài Cẩn rồi, cho nên muốn vứt bỏ cái lốp dự phòng này đi sao?”

Anh ta không nói còn đó, vừa nói xong, nắm tay của Thẩm Vị Ương dần siết chặt lại, cố nén lửa giận nhìn anh ta hỏi: “Vậy tôi có chuyện muốn hỏi anh, năm đó làm sao anh có thể tìm thấy được tôi trong một khoảng thời gian ngắn như vậy?”

Cô nghe Mộ Thanh Hoan nói, Lãnh Hoài Sân và Hà Sở diễn một đoạn đó là để cô nhìn thấy, khiến cho cô chịu kích thích phát tác Tinh Ty Đằng, hôn mê bất tỉnh, cũng như để ép Lãnh Hoài Cẩn đi tìm người phụ nữ Khương Niệm Đồng mà anh thích.

Mà tiền đề của tất cả những chuyện này chính là Tình Ty Đằng.

Chỉ khi nào Lãnh Hoài Sân biết được trong người cô có Tinh Ty Đằng, mới có thể thực hiện những kế hoạch này.

Vậy thì chỉ có một khả năng, đó là Cố Trường Đình và anh ta đã thông đồng với nhau từ lâu.

Chuyện này đã xảy ra cách đây rất lâu, trong lòng Thẩm Vị Ương cảm thấy ớn lạnh đồng thời cô cũng phải ép chính mình nhận ra sự thật.

Sáu năm trước sau khi cô rơi xuống biển, cô lênh đênh trên biển một ngày một đêm, cuối cùng khi tỉnh lại đã ở trên một hòn đảo.

Nhưng sau khi cô nghi ngờ Cố Trường Đình và Lãnh Hoài Sân đã thông đồng với nhau từ lâu, cô đã đi điều tra qua, cũng tính toán qua, dựa theo phương hướng và tốc

độ của dòng nước biển, cô không thể đến được hoàn đảo nhỏ nơi mà Cổ Trường Đình đã cứu cô trong một ngày một đêm được.

Khả năng duy nhất chính là sau một tuần cô sẽ bị dạt vào một hòn đảo hoang gần nhất, cô xui xẻo, chỉ còn có con đường chết. Mà Cổ Trường Đình, dưới tình huống không biết trước cô sẽ rơi xuống biển, anh ta sẽ không thể tìm thấy cô nhanh đến như vậy.

Thậm chí, trong lòng cô còn có suy đoán khiến cô vô cùng sợ hãi.

“Cố Trường Đình, có phải kể từ khi tôi bị tai nạn xe cộ rơi xuống biển, anh vẫn luôn theo dõi tôi?”

Anh ta tận mắt nhìn cô rơi xuống biển, chính mắt nhìn thấy cô đau khổ vùng vẫy để sinh tồn ở trên biển.

Chỉ có như vậy, mới có thể giải thích lý do tại sao anh ta lại tìm thấy cô nhanh đến như vậy, còn đưa cô đến một hòn đảo nhỏ với khá đầy đủ trang thiết bị y tế.

Trước đây cô rất cảm kích ơn cứu mạng của anh ta, cho nên không nghĩ nhiều về những vấn đề này.

Bây giờ cô nhìn người đàn ông vô cùng xa lạ này, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.

Có lẽ, trong lúc cô đang vùng vẫy tuyệt vọng muốn tìm đường sống trong biển sâu cuộn trào, người đàn ông này lại đứng trên máy bay thờ ơ nhìn cô, phớt lờ sự đau

khổ của cô, chờ sau khi cô sức cùng lực kiệt rồi mới vớt cô lên đưa đi.

Chỉ có được một lý do hợp lý hơn để đến gần cô.

Nếu cứu cô trước khi Lãnh Hoài Sân thực hiện kế hoạch, cô sẽ không biết ơn anh ta giống như sáu năm trước.

Chỉ cần cô chịu sự đau khổ và dày vò càng nhiều thì cô mới càng biết ơn sự giúp đỡ của anh ta.

“Vị Ương, thật không ngờ, em lại có thể suy đoán như vậy, xem ra hiện tại em thật sự rất hận anh.”

Cố Trường Đình nhìn cô, trong mắt nhuốm màu đỏ tươi bệnh hoạn.

“Em đoán không sai, là tôi và Lãnh Hoài Sân đã thông đồng với nhau, muốn chia cắt em và Lãnh Hoài Cẩn, nhưng cho dù không có anh, gã điên Lãnh Hoài Sân kia cũng sẽ không giữ lại em, nói cho cùng, anh vẫn là người có ơn cứu mạng em.”

“Tôi không cần loại người ích kỷ mưu mô như anh cứu tôi, Cố Trường Đình, anh nói Lãnh Hoài Sân là gã điên, chẳng lẽ bản thân anh không phải sao?”

Cô không có nói nhất định muốn người khác vì cô mà đánh đổi tất cả mọi thứ.

Nhưng loại người tiếp tay cho kẻ xấu như Cố Trường Đình, thái độ thờ ơ lạnh nhạt khiến cô cảm thấy sợ hãi.

Hóa ra khi cô đang giằng co giữa sự sống và cái chết, người mà cô vốn tưởng là bạn bè, lại chỉ lặng lẽ đứng nhìn cô đau khổ, muốn nhân lúc cô hoàn toàn suy sụp mà

chen chân vào.

Dùng cách cực đoan như vậy để thừa nước đục thả câu, nếu không phải là biến thái thì còn có thể là gì.

“Tôi không muốn dài dòng với loại người như anh nữa, anh nói thẳng cho tôi, anh đưa Mộ Vân Tưởng đi đâu rồi, anh muốn như thế nào mới thả cô ấy ra.”

Mộ Vân Tưởng mất tích, Thẩm Vị Ương cũng vừa mới biết được tin tức cô ấy không dựa theo kế hoạch ban đầu đi đến nơi mà cô ấy cần đến

Người đầu tiên cô nghi ngờ chính là Cố Trường Đình.

Tiêu Diễn giống như một kẻ mất trí vẫn đang tìm kiếm tung tích của Mộ Vân Tưởng, còn Lãnh Hoài Cẩn đã bị thương đến mức này thì càng không thể quan tâm đến chuyện của Mộ Vân Tưởng nữa.

Trong số những người cô biết có chút liên quan, chỉ có Cố Trường Đình là đáng nghi nhất.

Cố Trường Đình cũng rất vui vẻ thừa nhận: “Em yên tâm, hiện tại cô ấy không sao, cô ấy là bạn của em, anh sẽ không làm hại cô ấy, nhưng nếu em muốn gặp cô ấy thì phải đi với anh.”

Thẩm Vị Ương cau mày: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Cổ Trường Đình ra vẻ vô tội: “Anh còn có thể làm gì chứ, đương nhiên là muốn ở cùng em rồi.”

“Nhưng mà Vị Ương, anh sẽ không cưỡng ép em, nếu em không đồng ý thì cứ coi như không có người tên Mộ Vân Tưởng đi, dù sao em và cô ấy cũng chỉ là tình cờ gặp nhau mà thôi, giúp một lần là đủ rồi.”

Thẩm Vị Ương không hiểu cách nói chuyện kỳ lạ của anh ta, lạnh lùng nhìn anh ta hỏi: “Anh muốn tôi làm gì?”

Cố Trường Đình: “Rất đơn giản, đêm nay em trở về nghỉ ngơi, sáng mai anh đến đón em.”

“Đương nhiên, em không thể thể hiện sự không tình nguyện, cũng đừng vọng tưởng đi tìm Lãnh Hoài Cẩn giúp đỡ, bằng không, anh không bảo đảm em còn có thể nhìn thấy Mộ Vân Tưởng còn sống hay không.”

Thẩm Vị Ương hiểu rồi.

Anh ta muốn đưa cô hoàn toàn rời khỏi Lãnh Hoài Cẩn.

Mục đích của anh là gì chứ, Cổ Trường Đình.

Người bạn mà cô đã từng tin tưởng nhất biến thành người mà cô chán ghét nhất, trong lòng Thẩm Vị Ương cảm thấy rất hụt hẫng.

“Cố Trường Đình, hình như tôi chưa bao giờ hiểu rõ về con người anh.”

“Ngày mai anh sẽ dẫn em đi hiểu rõ về con người thật của anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK