Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu cô muốn truyền hình trực tiếp toàn cầu, vậy thì tôi sẽ vui lòng gợi ý cho cô để không ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai nước.” Thẩm Vị Ương chỉ vào chiếc váy dài

Hán phục đỏ rực như lửa trên người của cô ta: “Bộ này là hàng giả của bộ sưu tập ‘Nắng Gắt‘ từ Xuân Lai Các. Tay nghề, đường chỉ và một ít chi tiết kém hơn hàng thật rất nhiều nên cô chắc chắn sẽ bị người lôi ra chửi sau khi truyền hình trực tiếp đấy.”

Giới Hán phục rất phức tạp, lần này lại là lễ hội giao lưu văn hóa giữa các quốc gia, nếu có vấn đề xâm phạm bản quyền Hán phục, tất nhiên nước Y sẽ bị mất mặt và bộ

văn hóa nước A cũng sẽ rất khó xử.

Không ai muốn lễ hội giao lưu văn hóa đáng lẽ rất vui vẻ lại kết thúc trong mớ hỗn độn.

Nhưng Haya hoàn toàn không tin lời cô nói, thậm chí còn cảm thấy hơi buồn cười: “Cô đang nói đùa đấy à? Cô cho rằng tôi sẽ tin cô sao, cái gì mà hàng giả của Xuân Lai Các chứ? Cô đừng có vu oan tôi, đây là trang phục chính gốc được thiết kế bởi nhà thiết kế bản địa ở nước Y.”

Thẩm Vị Ương: “Trang phục truyền thống bản địa của nước Y là trang phục cung đình với làn váy lớn rườm rà như Lolita vậy. Nếu cô không tin thì có thể đi tra cứu lịch sử phát triển trang phục nước Y.”

Haya nhìn cô như bệnh tâm thần: “Không cần cô lo, tôi đã hỏi nhà tạo mẫu riêng của mình, họ đều nói đây là trang phục truyền thống của nước Y. Cô đừng có ăn vạ ở đây, tổ tiên nước Y chúng tôi đều rất thích mặc trang phục đẹp như vậy.”

“Đệt! Cướp văn hóa à, tuy tôi là một thằng đàn ông không quan tâm đến trang phục nhưng cũng biết Hán phục là văn hóa của nước A tụi tôi đấy.” Yến Hồi xía miệng vô, anh ta cũng không nghe lọt tai cái logic ăn cướp này của Haya: “Haya, cô nên biết trang phục truyền thống của đất nước cô trông thế nào nếu đọc nhiều sách hơn đấy.”

“Thằng gay chết tiệt, anh có chỗ nói chuyện ở đây à?” Haya trừng mắt nhìn lại: “Nếu anh lại chọc tôi, có tin tôi sẽ khiến anh và Tùy Giản mãi mãi không lấy được chứng nhận ở nước Y hay không.

“Lấy việc công trả thù riêng, cô mà giống công chúa chỗ nào. Là lưu manh chuyên ăn cướp mới đúng!”

“Yến Hồi.”

Thẩm Vị Ương lập tức ngắt lời Yến Hồi để tránh cho hai người họ lại xảy ra tranh cãi, rồi nhìn anh ta, ý bảo đừng nóng nảy.

Sau đó lại nhìn Haya nói: “Nếu công chúa Haya đã khẳng định rằng đây là trang phục bản địa của đất nước mình, vậy thì tùy cô thôi.”

Mất mặt trước bao nhiêu người trên sân khấu, đây là Haya tự mình chuốc lấy.

“Cô Thẩm.”

Khi Haya đi khởi động trước với tâm trạng không vui, Thân Khiết tới bên Thẩm Vị Ương, cẩn thận liếc nhìn Lãnh Hoài Cẩn rồi mới nói với Thẩm Vị Ương: “Hôm nay tình

cờ tôi có mang theo một bộ váy dài Hán phục, là bộ ‘Giảo Nguyệt‘. Nếu cô không chê thì tôi tặng cô đấy, tôi chưa mặc bộ đó bao giờ.”

Thẩm Vị Ương nhìn Thân Khiết với vẻ kinh ngạc: “Cô mang theo bộ đó tới đây?”

Thân Khiết gật đầu và nói với vẻ ngượng ngùng: “Vì lễ hội giao lưu văn hóa lần này có rất nhiều điểm chụp ảnh nên tôi nghĩ mình sẽ mặc Hán phục tới để chụp.”

“Tôi thấy bộ đồ của công chúa Haya đúng là hàng giả, nếu cô ta không nghe khuyên bảo thì cô hãy mặc đồ thật để được so sánh với nhau. Cho mấy người xem truyền hình trực tiếp biết Hán phục là văn hóa truyền thống của nước nào.”

Lời này của Thân Khiết đúng là có lý, vụ này xưa nay đã được người làm rõ nhưng không ai thèm xem. Hiện giờ cuộc đua ngựa sẽ được truyền hình trực tiếp trên toàn

cầu, chỉ khi cô mặc Hán phục chính gốc của nước A vào dịp này thì mới có thể đánh mạnh vào hàng giả.

“Thân Khiết, cảm ơn cô. Tôi mượn quần áo của cô một lát vậy.”

Cô vui vẻ đồng ý rồi đi theo Thân Khiết để thay quần áo.

Yến Hồi không thể tin được khi thấy dáng vẻ rời đi của hai người họ.

“Anh, chị dâu thật sự không quan tâm đến chuyện anh nâng đó Thân Khiết à?”

Người có con mắt tinh tường có thể nhìn ra được Thân Khiết và Thẩm Vị Ương trông rất giống. Lúc trước Lãnh Hoài Cẩn nâng đó Thân Khiết hoàn toàn là vì điều

này.

Vậy mà Thẩm Vị Ương lại không thấy khó chịu tí nào, còn cái cô Thân Khiết này cũng có thể cam chịu làm thế thân của người khác.

Lãnh Hoài Cẩn liếc Yến Hồi với vẻ lạnh lùng: “Hình như cậu rất thất vọng?”

Yến Hồi rụt cổ lại và lập tức nói: “Đâu có, em chỉ thấy kỳ lạ thôi. Em sợ chị dâu cãi nhau với anh.”

“Vị Ương không nhỏ mọn như vậy. Không có chuyện gì giữa anh với Thân Khiết hết, chỉ là tiện tay nâng đó cô ấy mà thôi. Nếu là cậu thì cậu cũng sẽ không thấy chết mà không cứu.”

Hồi đó lúc anh chạy theo thành tích của chú Hai, anh đã giúp đỡ những người phụ nữ yếu đuối như Thân Khiết. Vì vậy Thân Khiết cũng không có khác biệt gì mấy so với những người phụ nữ mà anh từng giúp đó, ngoại trừ việc trông hơi giống Thẩm Vị Ương mà thôi.

Giữa anh và Thân Khiết luôn trong sạch, không có quan hệ mập mờ nào khác, thậm chí rất ít khi gặp mặt. Sau khi Vị Ương trở về, anh đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc để Vị Ương không khó chịu.

Nhưng chắc chắn có vài người vẫn sẽ hiểu lầm giữa bọn họ.

Người có lòng bẩn thì mắt cũng bẩn.

Ví dụ như bây giờ vậy, các phóng viên luôn nhìn anh và muốn tới phỏng vấn nhưng lại không dám, mấy người này làm anh nhìn là thấy phiền.

Nếu không phải lát nữa có việc cần tới thì anh đã gọi bảo vệ đi đuổi đám người phá rối này ra ngoài rồi.

Hơn nữa bên cạnh anh còn có một đứa em họ không thành thật.

Đợi phụ nữ thay đồ là buồn chán nhất, bây giờ Yến Hồi không thể chờ đợi được nữa mà muốn thấy chị dâu với người phụ nữ điên Haya kia cấu xé lẫn nhau. Sau đó nhìn

người phụ nữ điên kia bị chị dâu của anh ta đánh bại, giúp anh ta xả giận.

Tự dưng đang bình thường lại đi thay quần áo, phụ nữ đúng là phiền phức.

“Mấy người đứng ngớ ở đó làm gì, hiếm lắm mới có dịp đứng chung một chỗ với tổng giám đốc Lãnh lâu như vậy mà mấy người không có gì muốn hỏi hết à?”

Lúc buồn chán thì phải tìm việc gì đó để làm, Yến Hồi dời ánh mắt sang đám phóng viên kia.

Lãnh Hoài Cẩn thật muốn giết anh ta để nhà họ Yến dứt đường con cháu từ nay. “Cậu muốn chết à?”

Nếu Yến Hồi dám đụng đến các phóng viên thì đương nhiên anh ta đã có chuẩn bị rồi.

Anh ta nhìn Lãnh Hoài Cẩn với vẻ hết sức ngay thẳng: “Tất nhiên em không dám bắt nạt anh mình rồi. Em chỉ cảm thấy vậy là không công bằng với chị dâu.”

“Vừa rồi lúc chị dâu đang đi trên đường, đám phóng viên này cứ hỏi dồn dập hết câu này đến câu khác, còn chưa kể cô ấy trông cực kỳ thảm luôn. Nhưng rõ ràng mấy chuyện này là do anh gây ra, vì sao phóng viên chỉ làm khó cô ấy mà không phải anh chứ. Anh nói xem, vậy có công bằng với chị dâu không.”

Quả nhiên vẻ mặt của Lãnh Hoài Cẩn dịu lại một ít, sau đó anh nhìn đám phóng viên đang đoán ý anh qua sắc mặt và nói với vẻ lạnh nhạt: “Muốn hỏi gì thì hỏi đi.”

Yến Hồi nháy mắt với phóng viên có lá gan lớn nhất đang có vẻ muốn thử, ý bảo anh ta có cơ hội hiếm thấy thì mau hỏi đi.

Vì vậy cuối cùng vị phóng viên này cũng mạnh dạn đi lên hỏi: “Tổng giám đốc Lãnh, cho hỏi anh có tổ chức buổi ký tặng sách mới của anh không?”

Lãnh Hoài Cẩn cau mày: “Buổi ký tặng gì.”

Hỏi kiểu gì mà vớ va vớ vẩn thế, bây giờ phóng viên không được đào tạo bài bản à? Người nào cũng có thể làm nghề này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK