Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không cần giải thích.”

c Haya và Thẩm Vị Ương đang chờ Chris trả lời, Chris lạnh nhạt nhìn cô ta nói.

Haya lập tức có dự cảm xấu.

Chris nghiêm túc nhìn cô ta, thờ ơ nói: “Haya, lập tức xin lỗi cô Diệp Chiêu Chiêu ngay, đã làm sai, chẳng lẽ em đường đường là công chúa hoàng thất mà ngay cả dũng khí nhận lỗi cũng không có?”

Haya kinh ngạc nhìn Chris, còn tưởng rằng mình nghe lầm.

Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy chứ? Anh họ luôn thương yêu mình nhất, sao bây giờ như lại nghiêm túc ép cô ta xin lỗi một kẻ thấp hèn?

“Anh họ, anh đang nói gì đấy, anh có biết mình đang nói gì không, em chính là công chúa của hoàng thất, là công chúa đấy! Thế mà bây giờ anh lại kêu em đi xin lỗi một con khốn..”

“Nếu lời tôi nói không có tác dụng, vậy sau này công chúa Haya cũng đừng đến gặp một bình dân có thân phận hèn mọn như tôi nữa.”

Lúc Haya đang la lối khóc lóc, Chris lạnh lùng nói như vậy.

Haya luống cuống: “Anh, anh họ, em, em không có ý đó, anh đừng giận, đừng giận có được không?”

Chris phớt lờ Haya, nhìn Thẩm Vị Ương nói: “Xin lỗi, cô Diệp, vừa rồi đã đắc tội.”

Chris nhìn cô thật sâu bằng đôi mắt màu lam nhạt, như đang xuyên qua cô nhìn thấy một người khác.

Thẩm Vị Ương biết, anh ta đã nhận ra rồi.

Ít nhất bây giờ đã bắt đầu nghi ngờ Diệp Chiêu Chiêu có phải Thẩm Vị Ương hay không.

“Xin lỗi, vừa rồi tôi không nên ức hiếp cô như vậy, hy vọng cô có thể tha thứ cho tôi.”

Haya do dự một lúc, sau đó vẫn cúi người xin lỗi Thẩm Vị Ương.

Nói xong cô ta cũng không đợi Thẩm Vị Ương trả lời, đã cảm thấy mất mặt, khóc lóc chạy đi rồi.

Bầu không khí trở nên ngượng ngịu.

Diệp Phù Tô an ủi: “Cô đừng để trong lòng, tính tình cô ta là vậy đấy, ở một mình một lúc là không sao.”

Haya chính là một cô công chúa bị chiều hư.

Ở trong mắt rất nhiều người đều là như thế.

Cho nên lúc cô ta la lối khóc lóc nổi điên không ai quan tâm, lúc đau lòng khó chịu cũng không ai để ý.

Ai lại đi quan tâm một kẻ điên.

Lúc Lãnh Hoài Cẩn cùng một ông cụ mặc áo đời Đường, tóc bạc trắng, tinh thần minh mẩn tới, phát hiện thật nhiều người đang vây quanh Thẩm Vị Ương.

Anh đi đến trước mặt Thẩm Vị Ương, khó hiểu hỏi: “Anh đã bỏ lò gì rồi à?”

Thẩm Vị Ương cười lắc đầu: “Một trò hài thôi, bỏ lõ cũng không đáng tiếc.”

Lãnh Hoài Cẩn theo thói quen định xoa đầu cô, nhưng rất nhanh phản ứng lại, giới thiệu cho Thẩm Vị Ương người đang đứng bên cạnh mình: “Chiêu Chiêu, đây là thân

vương Sawyer.”

Thân vương Sawyer là một ông cụ trông rất nghiêm túc và tài giỏi, mặc đồ Đường có vài phần tiên phong đạo cốt, nhưng không biết vì sao, Thẩm Vị Ương cảm thấy dướ i đôi mắt nhìn như bình thản kia, thật ra là sóng ngầm cuồn cuộn.

Lốc xoáy sâu nhất, nguy hiểm nhất thường ẩn dưới mặt nước êm ả nhất.

Đây là cảm giác đầu tiên của Thẩm Vị Ương về thân vương Sawyer.

Trong lòng nghĩ vậy nhưng lại không thể hiện ra bên ngoài, cô lễ phép chào hỏi thân vương Sawyer. “Chào ông, cháu tên Diệp Chiêu Chiêu.”

Cô mới vừa nói xong, Diệp Phù Tô đã rất vui vẻ giải thích với thân vương Sawyer: “Ông à, đây là Diệp Chiêu Chiêu lần trước cứu cháu dưới sông lên mà cháu đã kể với ông đấy.”

“Diệp Chiêu Chiêu.” Thân vương Sawyer không tỏ rõ thái độ lẩm bẩm tên cô, sau đó nở nụ cười cũng coi như là hiền từ. “Thì ra là người đã cứu cháu trai tôi, thật sự cảm ơn cô, nếu không ngại thì sau khi bữa tiệc kết thúc đến nhà họ Diệp của chúng tôi ở một thời gian đi, dẫu sao ở khách sạn cũng không tiện, xin cho tôi cơ hội cảm ơn ơn cứu mạng cháu mình.”

Thẩm Vị Ương còn chưa kịp nói gì, Lãnh Hoài Cẩn đã nói trước: “Ông Diệp, Chiêu Chiêu là trợ lý của cháu, nữ vương bệ hạ đã giữ cháu ở lại lâu đài, e là Chiêu Chiêu tạm thời không tiện đến nhà họ Diệp.”

Đây là anh đang uyển chuyển từ chối thay Thẩm Vị Ương.

Diệp Tu Ly cũng không miễn cưỡng, mà nhìn sang công tước Alistun ở bên cạnh, đổi chủ đề cười nói: “Hiếm khi ngài công tước nhiệt tình như vậy đấy, cô Diệp đây có điểm gì đặc biệt ư?”

dō.”

Dường như công tước Alistun không thích Diệp Tu Ly lắm, hừ lạnh rồi kéo phu nhân Beger đi, trước khi đi đưa cho Thẩm Vị Ương một cái danh thiếp vàng.

“Idol nhỏ chúng ta kết bạn chắc rồi, nước Y có rất nhiều yêu ma quỷ quái ăn thịt người không nhả xương, sau này gặp chuyện gì cứ tới tìm tôi, tôi nhất định sẽ giúp

Yêu ma quỷ quái ăn thịt người không nhả xương, ý gì đây?

Đang nói Diệp Tu Ly ư?

Thẩm Vị Ương cầm danh thiếp, vô thức nhìn về phía Diệp Tu Ly.

Nữ vương bệ hạ ra tới.

Diệp Tu Ly không nói chuyện với Thẩm Vị Ương, mà nhìn Lãnh Hoài Cẩn nói: “A Cẩn tự nhiên đi, xem nơi này là nhà của mình là được, tôi qua bên kia xem thử.”

Nói xong đi về phía nữ vương bệ hạ, giúp nữ vương chủ trì bữa tiệc.

Diệp Phù Tô và Chris cũng chia nhau đi qua xã giao.

Lúc này, Thẩm Vị Ương mới nhỏ tiếng giải thích sơ chuyện vừa rồi.

Lãnh Hoài Cẩn càng nghe càng khó chịu: “Xin lỗi, để em chịu uất ức rồi.”

được người vợ thần tiên, tài đức vẹn toàn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK