Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là đâu? Sau khi Thẩm Vị Ương khó khăn mở mắt ra, phát hiện trước mắt tối đen, còn trên cổ tay đeo một thứ như xiềng xích lạnh lẽo.

uyện này là thế nào?

“A…!”

Đầu cô đau như muốn nứt, một viên trân châu dần biến thành người giữa biển sâu hiện lên trong đầu.

Sao lại như vậy.

Sau khi thích ứng với màn đen trước mắt, cô hơi nghiêng đầu nhìn trên cổ tay của mình, phát hiện không ngờ mình lại bị xích trên một cái cột.

Trên cột có hoa văn.

Là hoa mẫu đơn ư?

Bông hoa nở rực rõ như vậy, có phải là hoa mẫu đơn không?

Nghĩ tới mẫu đơn, cô liền nghĩ tới Diệp Phù Tô.

Lúc ấy anh ta khăng khăng muốn mình mở chiếc hộp kia, bên trên cũng có hoa văn mẫu đơn.

Là Diệp Phù Tô đưa cô tới đây?

Ở đây là đâu, tại sao trói cô?

“Tỉnh rồi à.”

Giọng nói nhàn nhạt của người đàn ông vang lên, sau đó cô nhìn thấy Diệp Phù Tô mặc áo đạo sĩ màu xanh lơ xuất hiện trước mặt cô. Anh ta đưa ngón tay lạnh lẽo nâng cằm cô lên, trong chốc lát, đèn đuốc xung quanh chợt sáng lên.

Không ngờ trước mặt lại một căn phòng bí mật thoạt nhìn giống một ngôi mộ cổ, còn xung quanh cô trông như một đàn tế.

Thứ bắt mắt nhất có lẽ là bức tranh trên bức tường đối diện kia. Trong tranh có hai người một nam một nữ, người nữ mặc đồ đỏ, người nam mặc áo bào trắng. Hai người

mỗi người cầm một trường kiếm đâm về phía đối phương nhưng cuối cùng thứ người nam chắn trước mắt người nữ là chuôi kiếm, còn trường kiếm của người nữ đã đâm vào

tim người đàn ông…

“Hình như em có hứng thú với bức tranh nhiều hơn với anh luôn nhỉ.”

Vì ánh mắt cô không ngừng nhìn chằm chằm bức tranh kia, lực trên tay Diệp Phù Tô lập tức siết chặt hơn, trong giọng điệu cũng mang theo sự oán giận không cam

lòng.

Lúc này Thẩm Vị Ương mới dời ánh mắt sang anh ta, vừa lên tiếng mới nhận ra giọng hơi khàn, khó khăn như thể người không biết ăn nói lần đầu lên tiếng: “Người đàn ông trong tranh là anh?”

Không lẽ hai người còn có kiếp trước kiếp này gì đó, sau đó kiếp trước cô đã giết anh ta nên bây giờ anh ta mới không biết dùng thủ đoạn gì bắt cô đến đây.

Chuyện này cũng vô lý vớ vẩn quá rồi đấy.

Cũng may, sự thật không phải như thế, người đàn ông bị đâm chết trong bức tranh không phải Diệp Phù Tô.

Diệp Phù Tô thẳng thắn phủ nhận: “Đương nhiên không phải anh.”

Thẩm Vị Ương: “Vậy anh ta là ai?”

Lần này Diệp Phù Tô không trả lời mà nhìn cô cười nói: “Em có thể hỏi thẳng anh tại sao muốn bắt em tới chỗ này.”

Lúc này, cuối cùng Thẩm Vị Ương mới nghiêm túc nhìn thẳng anh ta: “Vì vậy, tôi hỏi anh sẽ nói sao?”

Diệp Phù Tô buông cô ra, sau đó lấy ra một chiếc khăn tay sạch từ trong ngực, tỉ mỉ lau mặt của cô, Thẩm Vị Ương lập tức chán ghét quay đầu đi.

Diệp Phù Tô không nổi nóng mà bật cười, sau đó rất tự giác cất khăn tay.

“Chiêu Chiêu, anh rất kiên nhẫn với em.”

Nói như vậy xong, anh ta chẳng những không làm khó cô mà còn đưa tay tháo xiềng xích trên cổ tay của cô.

Thẩm Vị Ương nhíu mày: “Chiêu Chiêu là ai?”

Sau khi tháo rất nhiều xiềng xích trên người cô, Diệp Phù Tô mới dịu dàng nhìn cô, nói: “Đương nhiên là em.”

Thẩm Vị Ương tránh ánh mắt của anh ta, sau khi bước lên trước một bước, phát hiện cơ thể mềm nhũn không hề có sức lập tức ngả vào lòng anh ta. Nhưng cô nhanh chóng đẩy anh tar a, lạnh lùng giữ khoảng cách với anh ta: “Tôi tên Thẩm Vị Ương, không phải Chiêu Chiêu gì đó, rốt cuộc tại sao anh đưa tôi đến đây.”

“Không muốn nói thì thôi.”

Thất Diệp Phù Tô quả nhiên không có ý muốn nói, cô đi về phía trước, muốn tìm cách ra ngoài.

“Không cần vội vàng như vậy, anh có thể thả em ra ngoài.”

Diệp Phù Tô đi theo cô, sau đó trước mắt hai người đột nhiên xuất hiện một cánh cửa lớn, không ngờ cánh cửa này lại hợp làm một thể với bức tường.

Khoan đã, đây là…

Thẩm Vị Ương đi đến trước cánh cửa, phát hiện chỗ góc tường còn có nước đọng.

Lúc này cô đã cảm thấy hình như trong căn phòng bí mật này rất ẩm thấp, bây giờ xem ra có vẻ chỗ này là một hồ chứa nước phải không.

Cô ngẩng đầu nhìn trần, quả nhiên thấy ở trên có mấy vật bằng đồng hình thú hoang phun nước.

Rốt cuộc Diệp Phù Tô đang làm gì, trong lòng cô càng lúc càng thấy lạ.

“Thế nào, không nó đi?” Thấy cô đứng ngẩn người tại chỗ, Diệp Phù Tô cười nói.

Cô thu lại biểu cảm, lạnh lùng bước ra khỏi cánh cửa này, nhưng vừa đi ra khỏi cánh cửa, phía sau gáy chợt nhói một cái…

Lúc tỉnh lại, cô năm trong một căn phòng của khách sạn xa hoa, người mềm nhũn không có sức, cô nhanh chóng kiểm tra cơ thể mình, nhưng sau khi nhìn rõ cơ thể

của mình thì ngẩn người.

Cơ thể còn trắng hơn trước, làn da trắng theo kiểu trong suốt, đến mức phát sáng, rất hiếm ai có màu da kiểu này.

Đây không phải cơ thể của cô.

Con người cô co rút, lập tức xuống giường đi tìm gương. Nhưng vừa xuống giường đã ngã ra đất, dường như đầu óc rất khó kiểm soát được cơ thể này, tựa như một con rối có dây nối bị rối tung.

Cô không quan tâm nhiều, sau khi tìm được gương to thì lập tức lảo đảo vừa đi vừa bò tới trước gương, sau đó thì nhìn thấy một gương mặt cô chưa từng gặp…

Gương mặt này rất xinh đẹp, ngũ quan quá đẹp, nước da trắng như tuyết mang theo một khí chất thuần khiết, lạnh lùng, xinh đẹp có một không ai, đẹp đến mức không giống người phàm.

Thứ đẹp nhất là nốt ruồi dưới khóe mắt phải như thể làm cho cả người cô đều thay da đổi thịt, giống như thần nữ thiên cung lạnh lùng cô độc bị bắt ép ném vào cõi trần rất sâu, sau đó đã nhiễm tình yêu và dục vọng của nhân gian khiến cho đóa hoa ở nơi cao xa đó bỗng có thêm mấy phần lẳng lơ sa đọa.

Rất xinh đẹp nhưng không phải cô.

Thẩm Vị Ương chống vào vách tường từ từ đứng dậy, nhìn cô gái mặc váy trắng trong gương như người mất hồn.

Đây là một cô gái khác hoàn toàn với cô.

Diệp Phù Tô không thể nào phẫu thuật thẩm mỹ cho cô, khả năng duy nhất chính là linh hồn của cô đã bị hoán đổi vào trong cơ thể này. Hơn nữa, có lẽ cơ thể này vốn

không phải là người mà là nước mắt người cá biển Nam được đựng trong chiếc hộp mà Diệp Phù Tô luôn muốn cô mở ra lúc trước.

Trong căn phòng bí mật, trong đầu cô chợt lóe lên một hình ảnh thoáng qua không phải ảo giác. Viên trân châu đó thật sự đã biến thành người, mà biển sâu chính là

căn phòng bí mật đầy nước kia.

Tuy như vậy hình như rất hoang đường nhưng bây giờ sự việc đã xảy ra, cô thật sự đã biến thành một người hoàn toàn khác.

Cô hoảng sợ lùi về sau mấy bước, bất lực ngồi trên tấm thảm phía sau nhìn cô gái xa lạ trong gương.

Tại sao Diệp Phù Tô biến cô thành bộ dạng như bây giờ?

Chiêu Chiêu trong lời anh ta nói chính là cô gái có gương mặt này ư?

Đối phương đã xảy ra chuyện gì đó rồi biến mất nên Diệp Phù Tô mới dùng nước mắt người cá biến Nam cải tạo thân xác, thế nhưng tại sao anh ta lại dùng linh hồn của

Cô?

Cô gái trong bức tranh tường ở căn phòng bí mật có liên quan gì đến cô?

Diệp Phù Tô dung hợp linh hồn của cô và viên trân châu bằng cách nào?

Điều quan trọng hơn là thân thể ban đầu của cô ở đâu, A Cẩn có biết cô đã mất không?

Nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ điện tử chỗ đầu giường, ba ngày đã trôi qua, lễ tang của Khương Khương đã kết thúc rồi nhỉ, có phải bây giờ A Cẩn đang tìm cô khắp nơi

không?

Dù thế nào đi nữa, bây giờ cô nhất định phải về nhà họ Lãnh một chuyển trước đã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK