Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một người đàn ông như Lãnh Hoài Cẩn sẽ không quan tâm chút mâu thuẫn hay xích mích nhỏ giữa các cô gái, đặc biệt là cô gái nhỏ của anh rất có bản lĩnh, vì vậy cô

ê không chịu thiệt gì ở chỗ Tùy Tố.

Những gì anh thực sự nói là.

“Đây chỉ là chuyện nhỏ, có lẽ em sẽ cảm thấy anh không giúp em thì cũng chẳng sao cả, nhưng mà Vị Ương à, từ việc nhỏ suy ra việc lớn, sau này có thể anh còn có việc quan trọng hơn không giúp được em, thậm chí còn làm tổn thương em, đến lúc đó nếu như em trách anh, thì hãy quên anh đi, bắt đầu lại từ đầu, được không? Anh không xứng đáng.

Ở vị trí hiện tại của anh có quá nhiều thứ phải quan tâm, anh chỉ không cẩn thận một chút thôi là có thể tan xương nát thịt.

Mà Thẩm Vị Ương bây giờ thì còn quá trẻ, những mối tình mà cô từng trải qua cũng có hạn, cho nên cô sẽ không hiểu chủ đề mình đang nói lúc này nặng nề đến mức nào.

Nặng nề đến mức sau này dù hai người có yêu nhau cũng không thể tiếp tục, buộc cô phải gột rửa mọi ký ức của mình trong tuyệt vọng, bắt đầu lại trong một thế giới không có anh, nhưng duyên phận đưa đẩy, cô vẫn trở thành cô vợ bị ghẻ lạnh của anh dưới sự sắp đặt của anh.

Dù vượt qua đủ loại chông gai, toàn thân đầy máu tươi cũng phải ôm lấy cô.

Một người đàn ông gánh trên vai quá nhiều thứ, không thể nào yêu một người mà không lo lắng gì.

Nhưng đây là chuyện tính sau, Thẩm Vị Ương hiện tại như nghé con không biết sợ hãi là gì, chỉ có trái tim bị mình anh hoàn toàn chiếm lấy.

Cô ôm chặt lấy anh không chịu buông tay: “Em không hiểu, cũng không muốn hiểu, anh ba, anh không thể bỏ rơi em nữa, anh nói muốn ở bên em, anh yêu thương em như vậy, sao anh nó lòng bỏ rơi em chứ.”

Giọng nói của cô dần trở nên nghẹn ngào, trước mặt anh cô mãi mãi giống như một cô gái nhỏ yếu ớt bất lực.

“Tùy Tố không bắt nạt được em, em cũng không cần anh và anh trai cô ta đứng ra bảo vệ em, em biết anh có rất nhiều chuyện trái với lương tâm nhưng không thể

không làm, em không sợ bị thua thiệt, cũng sẽ không làm liên lụy đến anh, anh đừng chỉ vì như vậy mà thấy em phiền phức rồi vứt bỏ em, được không?”

“Em mặc kệ hôm nay Tùy Tố đã làm những gì với em, sau này em sẽ không đụng chạm tới cô ta gây phiền phức cho anh nữa, anh đừng bỏ rơi em mà.”

Nghe cô nức nở như vậy, Lãnh Hoài Cẩn biết cô không hiểu anh muốn nói gì.

Thực ra chính anh cũng không hiểu mình muốn biểu đạt điều gì.

Chỉ là anh quá thương cô, anh không muốn cô phải chịu một chút xíu oan ức nào khi ở bên cạnh anh.

“Được rồi, sau này anh sẽ không nói những lời như vậy nữa, chúng ta đi tắm trước đã, em khóc thành một con mèo mặt mũi tèm lem rồi kìa.”

Anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, hối hận vì đột nhiên mình lại nói về một chủ đề nặng nề như vậy.

Ai biết được tương lai sẽ ra sao, chỉ cần hiện tại cô hạnh phúc là được rồi.

“Em muốn làm gì với Tùy Tố thì làm, anh không thể đứng ra giúp em nhưng cũng sẽ không ngăn cản em đáp trả.”

Chuyện với Tùy Tố chỉ là chuyện nhỏ, anh mang ra làm ví dụ mà thôi.

Nếu một ngày nào đó Tùy Giản thực sự muốn làm khó Thẩm Vị Ương vì em gái của anh ta, anh cũng sẽ trở mặt với anh ta để bảo vệ cô gái nhỏ của mình.

Thẩm Vị Ương bối rối trước những lời nói có phần mâu thuẫn và khó hiểu của anh, nhưng cô hiểu được sự an ủi trong hai câu cuối cùng, thoáng chốc vui vẻ trở lại.

“Em bị anh chọc giận đến mức đi không nổi nữa rồi, anh ba bế em lên đi.”

Cô tủi thân đỏ mắt làm nũng với anh.

Lãnh Hoài Cẩn xoa đầu cô, nở nụ cười cưng chiều: “Là lỗi của anh, nên bế em mới phải.”

Nói xong, anh lại bế cô đi vào nhà, vừa vào đã thấy Vệ Trạch đã ngồi bên trong đợi từ lâu.

Thẩm Vị Ương xấu hổ đến mức muốn lập tức nhảy ra khỏi vòng tay anh.

“Không sao đâu, Vệ Trạch không phải người ngoài.”

Anh nhẹ giọng an ủi cô, ra hiệu cho Vệ Trạch đợi một lúc rồi bế cô lên phòng cho khách trên lầu.

Tâm trí Vệ Trạch không ngừng tua đi tua lại lại biểu cảm của Lãnh Hoài Cẩn khi anh nói chuyện với Thẩm Vị Ương vừa rồi, anh ta hơi giật mình.

Đây là lần đầu tiên anh ta được chứng kiến một khía cạnh dịu dàng như vậy của cậu ba.

Quá kinh khủng.

Cô Thẩm quả nhiên không phải người bình thường.

“Đây là phòng cho khách à?”

Sau khi Lãnh Hoài Cẩn đặt Thẩm Vị Ương ngồi xuống ghế sofa, cô nhìn một lượt bài trí trang hoàng trong căn phòng này, cảm thấy nó khác với căn phòng lần trước

mình đến, có hơi không vui.

Lãnh Hoài Cẩn đang bật nước nóng cho cô trong phòng tắm, vừa đi ra thì nghe thấy tiếng than thở bất mãn của cô, anh buồn cười nhìn cô, hỏi: “Em không ngủ ở đây thì muốn ngủ với anh à?”

Hôm nay anh đưa cô đến đây, chỉ là đã lâu không gặp nên muốn nấu một bữa cơm nói chuyện với cô mà thôi.

Nơi này cách địa điểm huấn luyện của cô quá xa, buổi sáng tập hợp cũng không tiện, anh không thể cứ đi chào hỏi Mộ Dung Văn Dư để đặc cách cho cô mãi được, nếu không đồng đội cùng đội sẽ bất mãn với cô.

Nhưng anh đã đánh giá thấp sự can đảm của cô gái nhỏ.

“Em có thể ngủ với anh, em không sợ gì cả.”

Ánh mắt cô nhìn anh kiên định mà nói.

Mặc dù cô không hiểu lắm những gì anh nói tối nay, nhưng cảm giác khủng hoảng có thể mất anh bất cứ lúc nào khiến cô cảm thấy rất bất an, cô muốn xảy ra một lần

quan hệ thực sự với anh sớm một chút, như vậy có lẽ anh sẽ không dễ dàng bỏ rơi cô nữa.

Lãnh Hoài Cẩn sửng sốt một hồi, trong giây lát anh không hiểu cô nói vậy là có ý gì, nhưng khi đã hiểu ra, anh lại dở khóc dở cười.

“Anh sợ lắm, chờ em lớn rồi tính sau nhé.”

Anh đưa tay xoa đầu cô, sau đó xuống lầu nấu cơm cho cô.

Thẩm Vị Ương ngồi đó, phồng má hờn dỗi một lúc lâu.

Cô cũng đã lớn rồi, mà anh chỉ hơn cô có bốn tuổi, tại sao anh cứ luôn đối xử với cô như một đứa trẻ vậy chứ.

Khi cô tắm xong đi ra khỏi phòng tắm, hệ thống sưởi đã được bật sẵn trong phòng cho khách, anh đã nấu xong bít tết, cũng đã tắm xong và đang mặc bộ đồ ngủ mềm

mại và sạch sẽ ngồi đó xem phim.

hết.

Cô phát hiện hai người họ mặc quần áo giống nhau, mặc dù anh chuẩn bị rất nhiều quần áo giống nhau nhưng trong mắt cô, chỉ cần giống nhau thì đều là đồ đôi

“Anh đang xem phim của Thời Ngạn à?”

Đi tới bên cạnh ôm lấy eo anh, cô nhìn thấy khuôn mặt của Thời Ngạn trên màn hình, nhất thời sững sờ.

Cô không biết chuyện về Cực Lạc Yến, không biết chuyện của Thời Ngạn với Ngô Ba, cũng không biết nguyên nhân nhà họ Thời sụp đổ, càng không biết suy tính của

anh ba với Cực Lạc Yến.

Bởi vì khi cô tới Ám Dạ, Lãnh Hoài Sân đã dạy cho cô những ám thị tâm lý như vậy, cho nên lúc này khi nhìn thấy Thời Ngạn, cô lập tức bắt đầu vô thức tự ám thị với bản

thân, đừng để lộ sự thật trước mặt Lãnh Hoài Cẩn, để lộ chuyện Lãnh Hoài Sân đã đưa cô đến đây, làm ảnh hưởng đến tình anh em giữa hai người họ.

Vả cả chuyện mà Mộ Dung Văn Dư đã nói với cô nữa, bây giờ cũng không thể để Lãnh Hoài Cẩn biết.

Tuy nhiên, người mà Mộ Dung Văn Dư thực sự nghe chỉ thị là Lãnh Hoài Sân, dường như bọn họ đang âm thầm giúp cô theo đuổi Lãnh Hoài Cẩn, nhưng họ không dám

để cho Lãnh Hoài Cẩn biết.

“Em biết cậu ta à?”

Quả nhiên, khi nghe câu hỏi của Thẩm Vị Ương, theo bản năng Lãnh Hoài Cẩn nhìn cô tỏ vẻ chất vấn.

Hỏi xong, anh cũng nhận ra ánh mắt mình quá mức nghiêm túc, người trước mắt chính là cô gái nhỏ của anh chứ không phải ai khác.

“Anh xin lỗi, anh hơi hung dữ, nhưng mà em biết Thời Ngạn à?”

Thẩm Vị Ương biết tại sao anh lại hung dữ như vậy, lúc này cô giả vờ như không biết: “Trước đây anh ấy là một thần tượng mà em rất thích, thậm chí em còn đi xem buổi biểu diễn của anh ấy nữa. Thế hệ tiểu thịt tươi đỉnh cấp lưu lượng đầu tiên bắt đầu từ anh ấy đó. Em cứ nghĩ một người nghiêm túc và cứng nhắc như anh sẽ không xem

phim của anh ấy cơ, dù sao thì rất nhiều nhân vật công chúng cổ hủ coi việc chỉ trích anh ấy là một hành động cao cả.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK