Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Những chiếc cúp được làm bằng nhựa, chất lượng rất kém, nhưng người của Hiệp hội sss coi đó là vinh dự cao nhất. Người trong hiệp hội đều đã đạt được tự do tài chính, cơ bản chẳng quan tâm chiếc cúp là vàng hay bạc. Họ chỉ quan tâm khoái cảm kích thích khi săn sư tử đực.”

Lãnh Hoài Cẩn nhìn đống lửa, ánh mắt rất điềm tĩnh.

“Thứ mà họ săn là sư tử đực quý hiếm có nguy cơ tuyệt chủng. Loại sư tử này rất hung ác và dũng mãnh. Mỗi năm có rất nhiều người không biết tự lượng sức mình rồi chết dưới móng vuốt của chúng, nhưng vẫn có rất nhiều người như tre già măng mọc, đổ số tiền lớn vào quỹ hoạt động của hiệp hội để tìm kiếm sự phấn khích.”

“Họ thật nhạt nhẽo, nhưng cũng rất dũng cảm. Tuy nhiên cũng có một số người rất nhàm chán, nhưng lại không can đảm như vậy, họ cũng muốn trải nghiệm cảm giác phấn khích lúc săn thú đầy đẫm máu. Cho nên ở thời đại này, trường đấu thủ đẫm máu vẫn tồn tại để thỏa mãn nhu cầu tinh thần của những kẻ giàu có nhàn rỗi.”

Thẩm Vị Ương thật sự không biết đám người giàu này lại nhàm chán như vậy. Sau khi nghe Lãnh Hoài Cẩn nói xong, cô cảm giác thế giới quan của mình sụp đổ.

“Nhưng mà, dù người bị đưa vào trường đấu thủ đều là những người cực kỳ xấu xa thì cũng có người bị oan bị đưa vào trong, vậy đám người này cũng phải chết oan như

vậy ư?”

Giống như lần này cô bị hãm hại vì chuyện lễ phục, nữ vương bệ hạ muốn đưa cô đến trường đấu thủ vậy.

Lãnh Hoài Cẩn không trả lời cô.

Nhưng cô cũng đã biết đáp án.

Thế giới của đặc quyền tàn nhẫn như thế.

“Anh nói xem, nếu Diệp Tu Ly làm vậy là vì muốn đưa em vào trường đấu thủ, thế tại sao ông ta phải làm vậy?”

Cô hỏi vấn đề khác.

Lãnh Hoài Cẩn cảnh giác nhìn cô, ánh mắt cảnh cáo: “Em đừng nghĩ đến chuyện tương kế tựu kế. Em vào đó rồi thì sẽ không ra được. Cho dù em có thể giết một con thú dữ, sau đó cũng sẽ có vô số con thú dữ khác đang chờ giết em. Trong trường đấu thủ, em cũng chỉ là công cụ chiến đấu với thú dữ mà thôi.”

Kế hoạch mà cô đang nghĩ trong lòng tan thành mây khói, Thẩm Vị Ương cười gượng: “Em đâu có nghĩ như thế.”

Lãnh Hoài Cẩn ra vẻ ‘anh xem em lừa bịp thế nào.

Lúc này, Thẩm Vị Ương mới không chịu được mà đầu hàng: “Được rồi, được rồi, em xin lỗi, em biết sai rồi. Em chỉ nghĩ mà thôi, không vào hang cọp sao bắt được cọp

con. Nếu em không làm vậy, phải chờ đến năm tháng nào mới biết được bí mật của rắn Long Tích đây.”

“Em thấy bây giờ chúng ta cứ trốn thế này, chắc chắn cuối cùng cũng sẽ bị bắt, chi bằng chủ động tấn công.”

Ngoài miệng thì nói xin lỗi, nhưng thật ra cô vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục khuyên anh.

Lãnh Hoài Cẩn thật sự bó tay với cô, cũng không muốn tiếp tục bàn chủ đề này với cô nữa.

“Thời gian không còn sớm, em ngủ sớm đi. Có anh ở đây, không ai dám làm gì em đâu.”

Sau khi cảm giác bồn chồn trong người lắng xuống, anh mới ngồi bên cạnh ôm cô, để cô tìm tư thế thoải mái mà ngủ.

Thẩm Vị Ương biết không thể đùa nữa nên không tiếp tục khuyên anh, cô rúc vào lòng anh, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.

Sáng hôm sau, Lãnh Hoài Cẩn gọi cô tỉnh dậy: “Bọn họ Joy đã ở trong khu rừng này, có thể lát nữa sẽ tìm đến đây, chúng ta cần phải đi ngay lập tức.”

Thẩm Vị Ương gật đầu, nắm bàn tay to của anh rồi đứng dậy, sau đó cô hỏi: “Chúng ta đi hướng nào đây?”

Cô còn muốn nói, cứ trốn mãi thế này cũng không phải cách, bị bắt cũng là chuyện sớm muộn, dứt khoát thực hiện mong muốn của họ thôi.

Nhưng khi thấy dáng vẻ căng thẳng của Lãnh Hoài Cẩn, cô không nói ra được những lời này.

Hình như anh đã nhận ra cô đang nghĩ điều gì, siết chặt tay cô, vừa chọn một hướng rời đi vừa lên tiếng: “Chúng ta tới chỗ công tước Charles, chính là công tước Aliston

xem em như thần tượng đó, không phải ông ấy nói nếu em có chuyện thì có thể nhờ ông ấy giúp sao? Bây giờ chúng ta đi tìm ông ấy.”

“Đúng rồi. Anh không nói thì em xém quên mất.” Được anh nhắc nhở, Thẩm Vị Ương mới nhớ ra mình còn có thể nhờ cậy vị công tước này.

Chuyện lễ phục của công chúa Anna, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Công tước Charles là em trai của nữ vương bệ hạ, nếu ông ấy bằng lòng giúp cô nói đã bên

trong, vụ này còn có khả năng lật ngược.

ã

Nhưng thật không ngờ, trên đường họ tới dinh thự của công tước Charles, trốn được Joy nhưng lại gặp Vũ Bách với vẻ mặt hậm hực, còn có Lưu Hiểu Vũ đi theo cậu

Thẩm Vị Ương cảm thấy cực kỳ đau đầu.

Lần này Lưu Hiểu Vũ không khách sáo với Lãnh Hoài Cẩn như trước, anh ấy siết chặt nắm tay cố nén cơn lửa giận, nhìn anh chất vấn: “Tại sao cậu muốn đưa Vị Ương tới trường đấu thú? Lãnh Hoài Cẩn, rốt cuộc Vị Ương đã làm chuyện gì có lỗi với cậu mà cậu đành lòng đối xử với cô ấy như thế?”

Trước tiên Thẩm Vị Ương ngõ ngàng, một lúc sau mới phản ứng lại, người mà anh ấy nói bị đưa tới trường đấu thủ là Thân Khiết.

Vậy mà Thân Khiết lại bị đưa tới nơi đó.

Quả nhiên trường đấu thủ có liên quan đến Cố Văn Chu.

Nhưng người phụ nữ độc ác giống Thân Khiết, nếu kết cục cuối cùng là bị thú dữ xé nát, cô sẽ cảm thấy rất thoải mái.

Cũng coi như Cố Văn Chu đã làm được chuyện tốt.

“Biểu cảm của cô là sao? Cô biết chị Vị Ương bị đưa tới trường đấu thủ thì vui lắm đúng không?”

Thật ra, vẻ mặt của Thẩm Vị Ương không thay đổi gì, nhưng Vũ Bách lại cảm thấy người phụ nữ không biết xấu hổ này đang vui lắm.

Cô nghe thấy động tĩnh phía sau, Joy mang người tới đây, thế là cũng không phủ nhận: “Phải, tôi khá là vui. Cho dù người phụ nữ kia có bị chém thành trăm mảnh rồi chết cũng không có gì đáng tiếc.”

Thẩm Vị Ương có ơn với Vũ Bách, lúc này nghe được cô bị người khác bôi nhọ như vậy, dĩ nhiên cậu ấy vô cùng tức giận, siết chặt nắm tay đấm về phía Thẩm Vị Ương: “ Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, hôm nay tôi sẽ để cô biết ai nên bị chém thành trăm mảnh, chết không có gì đáng tiếc.”

Ánh mắt của Thẩm Vị Ương lóe sáng, nghiêng người né tránh, trong lúc đó cô lại vô tình đẩy cậu ấy khiến cậu ấy không kiểm soát được phương hướng. Cô nắm chặt

bàn tay to lớn của Lãnh Hoài Cẩn bỏ chạy. Đồng thời, cô nói với Vũ Bách đang không phanh kịp và sắp đụng phải Joy: “Tiểu Vũ, giao cho em cắt đuôi, tụi chị đi trước

đây!”

Gì mà cắt đuôi.

Vũ Bách giật mình, cảm giác có gì đó không đúng.

Nhưng đứa ngốc còn chưa phản ứng lại thì đã bị Joy đá văng ra xa: “Còn tìm một tên nhóc làm trợ thủ, đã thành niên chưa thế?”

Vũ Bách phản ứng kịp, nhanh chóng né tránh nhưng cũng bị một cú đá không thể hiểu nổi và câu nói của Joy kích thích, cậu ấy phẫn nộ đấm trả lại: “Bố chú chưa

thành niên hay sao lại có đứa con bất hiếu như chú vậy?”

Thế là Vũ Bách cứ mơ hồ bị coi là đồng phạm của Thẩm Vị Ương đã ra tay với Joy.

Lưu Hiểu Vũ cảm giác sai sai, biết hai bố con bọn họ bị Diệp Chiêu Chiêu tính kế, nhưng Joy đưa không ít người tới đây. Vũ Bách và Joy đánh nhau, họ cũng lập tức giúp lão đại của mình. Lưu Hiểu Vũ hết cách, đành phải tham gia cuộc hỗn chiến, cứ thế lại để Lãnh Hoài Cẩn và Diệp Chiêu Chiêu chạy thoát.

Anh ta liên tục thở dài trong lòng.

Quả nhiên bố mẹ vẫn phải chăm sóc con cái từ khi còn nhỏ, nếu không thì IQ của trẻ sẽ rất đáng lo ngại, sẽ luôn làm việc lơ mơ không rõ.

Không biết lúc nào thì đứa con trai ngốc của mình mới có thể thông minh lên một chút đây.

Suy cho cùng, IQ của con trai bị thiếu sót là lỗi của anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK