Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chắc cô đang hy vọng tôi sẽ không mua hạng mục Huy Chương Vinh Quang này nhỉ?”

Sau khi ngồi xuống nói chuyện một lúc, Tùy Giản thấy cô do dự không nói, liền hỏi thẳng.

“Không có gì phải xấu hổ cả, cuộc đua ngựa chiều nay náo nhiệt lắm đấy.”

Thật ra những buổi xã giao như vậy, Thẩm Vị Ương rất ít khi tiếp xúc, dù trước đây cô tự gồng gánh một mình nhưng giao tiếp với kiểu người như này, cô cũng không hay làm.

Vì vậy, bầu không khí trên bàn ăn vừa nãy rất tốt, Tùy Tố kể cho cô nghe về những việc ngu ngốc và sự cố xấu hổ mà cô ta đã làm trong quá khứ, cô sợ sau khi mình mở miệng, bầu không khí sẽ thay đổi nên cô vẫn đang do dự.

Tùy Giản đã nói ró với cô, cô cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

“Nếu anh Tùy là người thẳng thắn, tôi sẽ không vòng vo với anh nữa, hạng mục Huy Chương Vinh Quang, chỉ có một mình tôi mới có thể làm tốt nó, nếu anh mua, sợ là anh không làm gì được,thậm chí còn mất nhiều hơn được.”

Tùy Giản không biết nhiều về lĩnh vực trò chơi, cũng không biết Thẩm Vị Ương là Jane, lần này anh ta để ý hạng mục Huy Chương Vinh Quang là vì nghĩ nó có thể kiếm

tiền, hơn nữa còn bên Lãnh Linh Lung dẫn dắt kiếm tiền.

Nếu trước cuộc đua ngựa Thẩm Vị Ương nói những lời như vậy với anh ta, anh ta sẽ cảm người phụ nữ này rất ngông cuồng tự cao tự đại.

Nhưng sau khi nhìn thấy tư chất ngông cuồng tự cao của cô, anh ta lại không cảm thấy như vậy.

Nhưng anh ta vẫn hỏi: “Cô dám tự tin là hạng mục này ở trong tay cô mới có thể kiếm được tiền sao?”

Cô còn chưa kịp trả lời, Yến Hồi đã không kiên nhẫn cười lạnh: “Anh Tùy, thì ra anh là tên lạc hậu, lúc anh tiếp xúc với hạng mục này, anh chưa tìm hiểu qua sao? Anh không biết chị dâu của tôi là ai, chị ấy chính là Jane, mẹ đã đầu của Liên Minh, một bậc thầy làm trò chơi nổi tiếng.”

Sự ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt của Tùy Giản: “Cô là Jane ư?”

Anh ta không để ý đến trò chơi, nhưng anh ta biết hạng mục nào kiếm được tiền và người làm hạng mục đó là ai.

Thẩm Vị Ương không ngờ Yến Hồi lại ăn nói khoe khoang như vậy, còn tiện thể chế nhạo Tùy Giản, cô ngượng ngùng cười: “Là tôi.”

Không biết có phải Thẩm Vị Ương gặp ảo giác hay không, nhưng cô cảm thấy bây giờ có vẻ như Yến Hồi nói chuyện khá gai góc với Tùy Giản.

Từ lúc đến trường đua ngựa, cô cảm thấy bầu không khí giữa bọn họ có chút kỳ quái.

Tuy nhiên, Tùy Giản chịu đựng giỏi hơn Lãnh Hành Cẩn hiện tại, vẫn rất khoan dung với Yến Hồi, nghe những lời châm chọc của Yến Hồi xong, cũng không bận tâm,

thậm chí còn xin lỗi với cô.

“Cô Thẩm, chuyện này là lỗi của tôi, mấy ngày nay tôi bận rộn, đúng là chưa có thời gian để tìm hiểu cô.”

Điểm này Thẩm Vị Ương có thể hiểu được, nhà họ Tùy cũng giống nhà họ Lãnh, là một trong mười dòng họ đứng đầu, Huy Chương Vinh Quang chỉ là một hạng mục

nhỏ của tập đoàn Lãnh Thị, tất nhiên là Tùy Thị nhà bọn họ cũng vậy, Tùy Giản là một ông chủ, sao có thể hiểu chi tiết một hạng mục nhỏ như vậy.

Thẩm Vị Ương cảm thấy giờ anh ta nói xin lỗi với mình, thực ra là đang muốn giữ thể diện cho Yến Hồi thôi, thậm chí còn lấy lòng.

Tuy nhiên, thái độ của Yến Hồi đối với anh ta dường như không được tốt lắm.

“Trong tình hình không biết rõ mà vẫn muốn ăn cướp một hạng mục, tổng giám đốc Tùy đúng là mạnh vì gạo, bạo vì tiền.”

Lời này càng nói càng thấy quá đáng

Thẩm Vị Ương lập tức hòa giải: “Tổng giám đốc Tùy, Yến Hồi không có ý đó, anh ta, anh ta chỉ là…”

“Không sao đâu, tôi biết rồi, chắc hai người có hiểu lầm tôi rồi.”

Tỉnh cách của Tùy Giản vẫn rất tốt như trước, ánh mắt dần dần rơi lên người Yến Hồi, nói.

“Lúc đầu tôi thấy hạng mục này rất thú vị nên định mua nó để tặng người ta, nhưng với tình hình hiện tại, có vẻ như không thích hợp để làm món quà”

Không phải là tặng cho Yến Hồi đấy chứ?

Thẩm Vị Ương nghe xong, giật mình, càng ngày càng cảm thấy có điều gì đó trong đôi mắt của Tùy Giản khi nhìn Yến Hồi.

Cô biết xu hướng tình dục của Yến Hồi, Lãnh Diệp cũng từng nói, bây giờ vòng bạn bè của Yến Hồi cũng biết hết rồi.

Tùy Giản cho một hạng mục lớn như vậy, đây không phải là việc mà một người bạn bình thường sẽ làm.

Thẩm Vị Ương càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng.

Ngay sau đó, Tùy Giản nói thẳng: “Cô Thẩm, nếu món quà này không thể cho được, vậy tôi cũng không làm việc xấu nữa.”

Ý nói, anh ta từ bỏ.

Chẳng lẽ là vì mấy câu vừa nãy của Yến Hồi?

Bảo người ta không nghi ngờ thì cũng khó.

Nhưng bất kể giữa anh ta và Yến Hồi xảy ra chuyện gì, thì cũng là chuyện của họ.

Sau khi Tùy Giản tự nguyện từ bỏ hạng mục này, Thẩm Vị Ương cũng thở phào nhẹ nhõm, sau bữa tối, cô hàn huyên vài câu rồi dẫn theo Lãnh Hoài Cẩn về nhà.

Hôm nay anh ra ngoài lâu như vậy nhưng vẫn không sao, đã đến lúc phải về nhà rồi.

Có nhiều người trong bệnh viện, nhưng vẫn không an toàn bằng ở nhà.

Nhưng Lãnh Hoài Cẩn đã giận dỗi lúc lâu rồi.

Trên đường về nhà vẫn còn tức giận, anh đi theo sau cô như con rối gỗ có vẻ mặt lạnh tanh, cô đi anh cũng đi, cô lên xe anh cũng lên xe.

Lúc đi theo cô anh còn rất tự giác nhưng vẫn lạnh mặt giận dỗi không nói câu nào.

Đây là kiểu cáu kỉnh trẻ trâu gì vậy?

Thẩm Vị Ương dở khóc dở cười.

“Chị dâu, hôm nay tâm trạng của tôi không tốt không liên quan gì đến xe, chị đừng vì chuyện này mà gây chuyện với anh tôi, tôi luôn cảm thấy bây giờ anh tôi rất hay giận dỗi, chị đừng trêu chọc anh ấy nhé.”

Bấy giờ, Thẩm Vị Ương mới nhận được tin nhắn WeChat từ Yến Hồi.

Tâm trạng không tốt thì không liên quan gì đến việc thua cược xe, có liên quan gì đến Tùy Giản không?

Cô ngay lập tức trả lời trên WeChat: “Yến Hồi, nếu không phải giúp tôi, có phải anh không muốn gặp Tùy Giản không?”

Bên kia không trả lời lại cô, nhưng chính do không trả lời lại nên cô đã có câu trả lời.

Từ đây xem ra, giữa Yến Hồi và Tùy Giản có chuyện gì đó.

Yến Hồi vẫn muốn giúp cô trong tình huống này, Lãnh Hoài Cẩn vẫn giận dỗi, lại còn lấy đi một chiếc xe của người ta.

Thẩm Vị Ương cảm thấy rất áy náy.

“Đang gửi tin nhắn cho ai đấy? Lại còn nhìn chằm chằm lâu như vậy.”

Khi cô đang ngẩn người nhìn màn hình điện thoại, Lãnh Hoài Cẩn nhíu mày không vui, nói xong, đi lấy điện thoại của cô.

Cô lập tức bảo vệ nó: “Anh có thể nói có lý chút không?”

Cô không thích người khác xen vào chuyện riêng tư của mình, nhưng trong mắt Lãnh Hoài Cẩn, cô đang chột dạ.

Vì vậy anh không nhịn được tiếp tục giật lấy điện thoại của cô: “Chột dạ cái gì? Có phải em nhắn tin mà người khác không thể xem cho tên Tùy Giản kia không?”

“Lãnh Hoài Cẩn!”

Từ Trác Đình Phong rồi Yến Hồi cho đến Tùy Giản, lúc nào anh cũng ở trong trạng thái phát điên, nghi ngờ, thần kinh vốn đã căng thẳng của Thẩm Vị Ương cuối cùng cũng dần dần bị sụp đổ.

“Anh bình tĩnh chút đi!”

Cô thoát khỏi xiềng xích của anh, trong lúc hai người đang tranh chấp, điện thoại của cô vô tình bị rơi ra khỏi cửa sổ xe đang mở.

Cả hai người đều ngẩn ra.

“Dừng xe, điện thoại của tôi bị rơi ở ngoài rồi.”

Sau khi sửng sốt, cô buông tay Lãnh Hoài Cẩn ra, bình tĩnh nói với tài xế đang lái xe phía trước.

Sau khi xe dừng lại, cô đi xuống tìm điện thoại, không quay lại nhìn Lãnh Hoài Cẩn dù chỉ một cái.

Trong điện thoại của cô có rất nhiều thông tin quan trọng, nếu bị người khác nhặt được sẽ gây ra tổn thất rất nhiều, nhất định phải tìm được nó ngay.

Sau khi xuống xe, cô lấy chiếc đèn pin nhỏ trên móc chìa khóa để tìm điện thoại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK