Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tùy Tố không thể ngờ rằng Lãnh Hoài Cẩn sẽ ở trên con tàu đen này, chứ đừng nói rằng Lãnh Hoài Cẩn sẽ giúp cô ta.

Điều này thật quá khó tin.

Cô ta vẫn chưa hề hay biết chuyện vị trí tổng giám đốc của Lãnh Thị đã đổi người đang gây huyên náo nhất ở Đế Đô lúc này, cùng chuyện ly hôn giữa Lãnh Hoài Cẩn,

cựu tổng giám đốc tập đoàn Lãnh Thị và Thẩm Vị Ương, một nữ doanh nhân của xí nghiệp mới phất lên. Cho tới khi cô ta tìm được căn phòng nơi Lãnh Hoài Cẩn và Thẩm Vị Ương đang ở, nhìn thấy người phụ nữ xa lạ trước mặt này, cô ta tràn đầy cảnh giác và thù địch.

“Cô là ai?” Cô ta khẽ cau mày liếc nhìn Thẩm Vị Ương, thấy trên giường rõ ràng là hai người cùng sử dụng thì nhíu mày càng chặt, cô ta nhìn về phía Lãnh Hoài Cẩn: “Tam Gia, anh đang làm loạn cái gì vậy? Bây giờ anh sống với cô ta, còn Vị Ương thì sao, Vị Ương phải làm sao bây giờ?”

“Tôi là Thẩm Vị Ương.” Thẩm Vị Ương giải thích với Tùy Tố, cách nhanh nhất để chiếm được lòng tin của Tùy Tố hiện giờ là nói thẳng cho cô ta biết thân phận của mình, bất kể cô ta có tin hay không thì cũng phải thử một lần: “Tùy Tố, có chút chuyện kỳ lạ, nhưng tôi hy vọng cô có thể chấp nhận tôi là Thẩm Vị Ương trong thời gian ngắn nhất có thể, bởi vì thi thể của Triệu Miêu Miêu không chờ nổi nữa rồi.”

“Cô còn biết cả Triệu Miêu Miêu, cô là ai?”

Khi nhắc đến người bạn số khổ, sự đề phòng trong mắt Tùy Tố lập tức biến thành sự tức giận, cô ta nhìn thẳng vào Thẩm Vị Ương.

Lãnh Hoài Cẩn cũng nhìn cô ta, bình tĩnh nói với cô ta: “Tùy Tố, cô ấy đúng là Vị Ương, cơ thể vốn có của cô ấy bị Thân Khiết chiếm mất, vốn dĩ chúng tôi không định nói cho ai khác chuyện này ngoài chúng tôi, nhưng bây giờ tình thế cấp bách, Vị Ương muốn giúp cô đi lấy thi thể của Triệu Miêu Miêu, cho nên tôi mới thẳng thắn với cô, mong cô có thể nhanh chóng chấp nhận.”

Ánh mắt của Lãnh Hoài Cẩn đúng là chân thành hiếm có.

Tùy Tố biết nếu không phải làm chứng cho Thẩm Vị Ương, anh sẽ không giải thích nhiều lời vô nghĩa như vậy với người khác.

Chỉ là chuyện thay đổi cơ thể này quá kỳ quái, nhất thời cô ta cảm thấy khó mà tin được.

Thẩm Vị Ương không bắt cô ta phải chấp nhận ngay, mà chỉ chân thành nhìn cô ta, nói: “Tùy Tố, trước kia tôi với Triệu Miêu Miêu từng là chiến hữu, hiện giờ tôi đã biết chuyện thì không thể ngồi yên được. Dù cô không tin tôi, nhưng làm ơn hãy tin A Cẩn, mong cô nói rõ ràng mọi chuyện rồi chúng ta sẽ cùng nhau giải cứu cô ấy.”

“Nhưng lúc trước Triệu Miêu Miêu từng theo tôi bắt nạt cô, cô thật bằng lòng giúp cô ấy sao?” Ánh mắt Tùy Tổ phức tạp nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt.

Khi Lãnh Hoài Cẩn mở miệng làm chứng cho cô, cô ta đã tin một nửa rồi.

Nhưng cho dù cô có là Thẩm Vị Ương thật thì cô ta cũng vẫn không hiểu tại sao cô lại sẵn sàng giúp đỡ kẻ từng bắt nạt mình.

“Triệu Miêu Miêu là đồng đội cũ của cô ấy, giúp cô ấy còn cần lý do sao?” Lãnh Hoài Cẩn lạnh lùng hỏi Tùy Tố, anh không thích Tùy Tố nghi ngờ tấm lòng chân thành của Vị Ương.

Lúc này lẽ ra cô có thể khoanh tay đứng nhìn, nhưng cô lại lựa chọn đứng ra giúp Tùy Tố cứu Triệu Miêu Miêu, không phải ai cũng có được tấm lòng tốt như vậy.

”Tôi là người phát hiện ra có gì đó không ổn trước, sau đó tôi tìm thấy kho hàng đó. Tôi nhìn thấy cô loanh quanh ở đó, mới nghĩ tới cô dâu ma là Triệu Miêu Miêu. Nếu

cô muốn nghi ngờ gì, chi bằng nghi ngờ rằng người có ý xấu là tôi, còn thoải mái hơn là giày xéo tấm lòng của Vị Ương.”

“A Cẩn, anh đừng nói nữa, để cho cô ấy có chút thời gian để bình tĩnh lại đã.”

Thấy sắc mặt Tùy Tố không được tốt lắm, Thẩm Vị Ương kéo tay áo Lãnh Hoài Cẩn, bảo anh ngồi xuống, bớt nói vài câu trước đã.

Lúc này Lãnh Hoài Cẩn mới tức giận ngồi xuống bên cạnh cô, nắm lấy tay cô.

Tùy Tổ đứng đó im lặng một lúc, mới kéo một chiếc ghế sang một bên, ngồi xuống trước mặt họ, chậm rãi nói: “Tùy Tổ vì cứu tôi mà chết. Trong chiến dịch gìn giữ hòa bình biên giới mấy ngày trước, cô ấy là một trong số các liệt sĩ đã hy sinh.”

“Lúc đó, nguồn cung cấp ở hậu phương đột ngột bị cắt đứt, chúng tôi hết đạn dược và lương thực, lâm vào tình thế vô cùng khó khăn. Cuối cùng, cô ấy đã đã cho tôi một phát súng, cứu tôi một mạng.”

Cô ta chậm rãi giơ tay che đi đôi mắt đẫm lệ, giọng dần khàn đi.

“Trước khi qua đời, cô ấy chỉ nói với tôi hai câu.”

“Một câu là, Tổ Tổ, cậu là người đối xử với tớ tốt nhất trên cuộc đời này, sau này trên thiên đường tớ sẽ bảo vệ cậu.”

“Còn một câu nữa là, cho dù rải tro cốt của tớ cho lũ chó ăn, cũng đừng để bọn chúng mang tớ đi.”

Sau khi nghẹn ngào nói xong, cô ta nhận lấy khăn giấy từ Thẩm Vị Ương, lau nước mắt trước khi tiếp tục.

“Lúc đó, tôi không hiểu những lời đó của cô ấy có ý gì. Tôi không biết rằng cô ấy đang ám chỉ những người thân một giọt máu đào hơn ao nước lã của cô ấy. Nếu như tôi có thể hiểu sớm hơn thì dù thế nào đi nữa tôi cũng không bao giờ bảo bố cô ấy mang xác cô ấy đi.”

“Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cô ấy sẽ bị những người thân mất trí trong gia đình của mình bán đi để làm minh hôn, phải chịu đựng sự sỉ nhục như vậy. Cô ấy là một liệt sĩ, cô ấy đã hy sinh vì sự nghiệp bảo vệ tổ quốc của đất nước A. Vị Ương, đáng lẽ cô ấy phải thật xinh đẹp được an táng tại nghĩa trang liệt sĩ, là người anh hùng được hàng

ngàn vạn người tiếc thương, ngưỡng mộ cả đời, chỉ vì phong tục của quê hương, cũng vì cô ấy là một cô gái bạc mệnh, chết rồi còn phải chịu nhục nhã như thế này..”

“Tôi sẽ đi cứu cô ấy cùng cô, rồi mai táng cô ấy ở nghĩa trang liệt sĩ cho thật đàng hoàng.”

Thẩm Vị Ương cúi xuống trước mặt cô ta, nhẹ nhàng ôm cô ta vào lòng an ủi.

Cuối cùng Tùy Tố cũng không kìm được nữa mà ôm chặt lấy cô, khóc lóc thảm thiết, giống như một đứa trẻ bị thương đang tìm sự che chở vậy.

Trước kia cô ta còn quá nhỏ để hiểu được giá trị của tình bạn trong chiến tranh, nên mới tranh đấu với nhau như những mấy con gà tức nhau tiếng gáy vậy.

Giờ đây, mỗi người đều đã dần trưởng thành, ai cũng từng trải qua mặt tàn khốc nhất của thế giới này, họ dần hiểu ra rằng những ngày từng khiến họ cảm thấy đau khổ

lại là những ngày hạnh phúc nhất trong đời.

Chí ít đối với Triệu Miêu Miêu mà nói, quãng thời gian hạnh phúc nhất cả đời cô ta mãi mãi dừng lại ở tuổi mười tám.

Cô ta không may mắn như Thẩm Vị Ương, vừa sinh ra đã là đứa con được ông trời ưu ái, mười tám tuổi có được tình cảm của một người đàn ông như Lãnh Hoài Cẩn,

nhưng cô ta có tự do.

Khoảnh khắc bước chân vào Ám Dạ kia, cô ta cảm thấy mình mới thực sự được tái sinh.

Tuy rằng cô ta vẫn phải cẩn thận mới có thể sống sót, nhưng nơi này là thiên đường, ít nhất cô ta không cần lo lắng sợ hãi, mỗi đêm phải cầm dao đi ngủ, sợ lão già ở

đầu thôn sẽ phá cửa vào bắt nạt cô ta.

“Sau đó, cô ấy từng nói với tôi rằng vào lúc mất đi sự trong trắng, cô ấy đã chém chết lão già kia, xẻ từng miếng thịt của ông ta, cuối cùng đặt đầu ông ta lên tảng đá

hoa cương ở lối vào thôn của bọn họ.”

“Lão già là một người đàn ông bản địa giàu có, giống như một tên địa chủ vậy, bị cô ấy chém chết như thế, người trong dòng họ của ông ta không tha cho cô ấy. Họ tìm người lột hết quần áo của cô ấy, kéo cô ấy quanh lối vào thôn một ngày một đêm, khi con trai ông ta nghĩ rằng cô ấy đã chết và cởi dây trói cho cô ấy, cô ấy đã siết chết gã

ta, sau đó đốt hết nhà của đám người đó, đốt chết hết cả người nhà lão già đó, từ đó về sau cô ấy không bao giờ quay trở lại đó nữa, sống một cuộc đời bị truy nã, chạy trốn khắp nơi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK