Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Thẩm Vị Ương trở lại phòng bệnh, mới đi đến cửa thì nghe được tiếng cười đùa vui vẻ của hai bố con.

Y Y cùng Lãnh Hoài Cẩn ở chung vui vẻ vậy sao?

Thẩm Vị Ương đang đẩy cửa ra thì bỗng nhiên dừng lại, trong lòng có hơi khó hiểu.

Nhưng vì tò mò không biết bên trong có chuyện gì nên cô không do dự nữa mà đẩy cửa đi vào thì thấy trên mặt Lãnh Hoài Cẩn đang bị con gái vẽ lung tung, lúc này cô không nhịn được mà cười lên.

Lãnh Hoài Cẩn không quên bản thân bây giờ đang là một “người tàn phế“, con gái đang ở đây nên anh không thể đi rửa mặt. Nếu như một lát nữa bị tiểu ma nữ phát

hiện anh giả bộ bị bệnh và nói cho Thẩm Vị Ương biết thì e là cô sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa.

Lãnh Hoài Cẩn vẫn chưa nghĩ ra cách nào để lừa con gái cho anh đi rửa mặt thì Thẩm Vị Ương đi vào, thấy anh đang ngã bên mép giường, trên mặt còn bị vẽ một con

rùa màu xanh vô cùng nhục nhã.

Lãnh Hoài Cẩn cảm thấy đây là giây phút nhục nhã thứ hai kể từ lần trước bị lộ ảnh chụp bị nhốt trong lồng, nên ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác để Thẩm Vị Ương không nhìn thấy khuôn mặt “không hoàn chỉnh” của mình.

Thẩm Vị Ương bật cười khoảng một phút sau mới bừng tỉnh lại, tiến lên đó anh dậy: “Anh làm sao vậy, tại sao lại đột nhiên té xuống đất.”

Lãnh Hoài Cẩn sợ cô đó anh không được lại đi tìm Trác Thính Phong qua đây nên nhân lúc cô đang đó anh dậy thì nhẹ nhàng dùng sức để Thẩm Vị Ương đó anh ngồi lên giường.

Thế nhưng việc này cũng không ngăn cản Thẩm Vị Ương đi tìm Trác Thính Phong.

“Tại sao lại đột nhiên ngã xuống đất, để tôi đi gọi bác sĩ Trác qua kiểm tra cho anh.”

“Đừng đi tìm Trác Thính Phong“. Lãnh Hoài Cẩn gấp gáp kéo cô lại, nói với cô rằng: “Tôi, tôi thực sự không có chuyện gì, đừng gọi cậu ta qua đây.”

Lúc nói xong, cả người anh như bị rút hết sức lực.

Bây giờ Thẩm Vị Ương mới chú ý tới trên mặt Lãnh Hoài Cẩn, quả thực đúng như tiểu Y Y nói: “Kiệt tác.”

Nhìn thấy con rùa màu xanh vô cùng sinh động như thật, cô sắp nhịn không được, suýt chút nữa lại bật cười.

Lãnh Hoài Cẩn có chút uất ức nhìn cô chằm chằm: “Em còn cười sao, em quả thật dạy được một đứa con gái tốt.”

Lúc này, Thẩm Vị Ương mới nhìn về phía đứa nhỏ kia đang đếm số bút màu để bỏ vào trong hộp bút thì cô nghiêm mặt hỏi: “Y Y, tại sao con lại vẽ bậy trên mặt của

bo?”

Tiểu Y Y như bị oan ức rụt cổ một cái: “Bởi vì Y Y muốn trang điểm cho bố mà.”

Lãnh Hoài Cẩn nghe con nhóc kia nói như vậy thì suýt chút nữa đã phun một ngụm máu.

Trang điểm mà ở trên mặt anh vẽ một con rùa màu xanh sao?

Anh có bị chập đầu mới tin những lời nói của tiểu ma nữ này.

Cũng có thể đây là cách Thẩm Vị Ương trừng trị anh.

Tiểu ma nữ chớp chớp đôi mắt to tròn vô tội, đáng thương nói: “Nếu như bố không thích thì từ nay về sau Y Y không chơi với bố nữa, con đi tìm bố nuôi.” “Không cần! Bố rất thích.”

Mới vừa nãy Lãnh Hoài Cẩn còn cảm thấy xấu hổ nhưng khi nghe con gái của mình muốn đi đầu quân cho tình địch, lập tức khen ngợi: “Thật là đẹp.”

“Y Y rất giống mẹ của con nha, năng khiếu vẽ tranh tốt thật, bố rất thích.”

Thẩm Y Y dùng đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn anh hỏi: “Bố có thích con rùa màu xanh mà Y Y vẽ cho bố không?”

Lãnh Hoài Cẩn vội vàng trả lời: “Hình vẽ rất thú vị, bố rất thích.”

Tiểu công chúa đáng yêu như vậy, đương nhiên anh phải cố gắng nuốt cục máu nghẹn ở ngực mà cười vui vẻ

Thẩm Vị Ương dần dần có chút đồng cảm với Lãnh Hoài Cẩn rồi.

Tuy Y Y ngoan ngoãn dễ thương nhưng lại rất khó đối phó, có nhiều lúc con bé này vô cùng thất thường

“Bố, con lau cho bố nha.”

Lãnh Diên nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn hình như không được vui, có chút quan tâm mà rút ra khăn ướt trên bàn trà rồi lau sạch những nét vẽ trên mặt của anh.

Lúc này, Lãnh Hoài Cẩn mới thấy trên mặt của Lãnh Diên dán băng cá nhân, anh cầm đôi tay nhỏ bé không cho lau, sau đó nghiêm túc nhìn con bé hỏi: “Vết thương này do ai gây ra, là ai bắt nạt con?”

Khi hỏi câu này thì trong lòng anh đã nghi ngờ một người.

Ngoại trừ Hà Sở thì còn ai dám đánh Lãnh Diên nữa.

Thế nhưng Lãnh Diên làm sao có thể khai ra mẹ của mình.

Cô bé rút bàn tay của mình khỏi tay của Lãnh Hoài Cẩn, sau đó đứng ở bên giường, nghiêng mặt sang một bên để cho anh không thấy được vết thương trên mặt mình rồi nhỏ giọng nói: “Là con, là tự con không cẩn thận bị ngã nên mặt mới bị thương.”

Lãnh Hoài Cẩn hỏi cô bé với ánh mắt lạnh lùng: “Lãnh Diên, không nên chọc bố tức giận, nói cho bố biết là ai làm, bố sẽ đòi lại công bằng cho con.”

Lãnh Diên đỏ mắt không chịu nói, bầu không khí giữa hai bố con ngày càng căng thẳng.

Thẩm Vị Ương nhìn thấy Lãnh Diên như vậy thì có chút đau lòng, nhìn qua Thẩm Quân nói: “A Quân! Con còn bài tập phải làm mà đúng không? Mẹ nói bố cho người đưa các con về nhà có được không? Ở đây bố có mẹ chăm sóc rồi.”

Cô không biết lần trước người bắt cóc có phải Hà Sở hay không nhưng hiện tại có Lãnh Hoài Cẩn bảo vệ thì anh em Thẩm Quân sẽ được an toàn.

“Vị Ương, cảm ơn em.” Sau khi bọn nhỏ rời đi, Lãnh Hoài Cẩn nghiêm túc nhìn Thẩm Vị Ương nói lời cảm ơn.

“Cảm ơn em bằng lòng tiếp nhận Lãnh Diên.”

Anh không ngốc, anh có thể cảm nhận được Thẩm Vị Ương thương xót Lãnh Diên.

Nhưng Thẩm Vị Ương lại cảm thấy anh rất ngốc khi nói ra những lời như vậy, bởi vì trước mặt Lãnh Diên, cô chỉ coi nó như một đứa trẻ bình thường mà thôi.

Lãnh Diên là bằng chứng cho việc Lãnh Hoài Cẩn phản bội cô năm đó.

Chỉ cần vừa nghĩ tới năm đó anh vượt quá giới hạn với Hà Sở thì Thẩm Vị Ương liền cảm thấy buồn nôn.

Trẻ con không có tội tình gì nhưng cô không kiềm chế được bản thân mà vẫn thấy ghê tởm.

“Tôi đi tìm Trác Thính Phong qua đây kiểm tra cho anh.”

Cô cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình, không muốn cãi nhau với anh vào lúc này.

Khi Lãnh Hoài Cẩn nghe cô nói muốn đi tìm Trác Thính Phong thì cũng không còn tâm trạng nói những chuyện này với cô nữa.

Anh lúng túng ho hai tiếng: “Khụ khụ, Vị Ương, em có thể giúp tôi rửa sạch những hình vẽ trên mặt được không?”

Nếu như bị Trác Thính Phong thấy được những thứ này thì hình tượng anh tuấn dũng mãnh của anh liền bị phá võ, tên kia sẽ cười nhạo anh cả năm cho xem.

Thấy trên mặt anh bị con gái mình vẽ lung tung, tâm trạng của Thẩm Vị Ương tốt hơn rất nhiều

Vẫn là con gái không chịu thua kém, có thể khiến cho Lãnh Hoài Cẩn như một quả bóng bị xì hơi

Còn giận mà không dám nói gì.

Thẩm Vị Ương cầm theo khăn mặt vào phòng tắm làm ướt rồi ra lau cho anh.

Khi đang lau mặt cho anh thì cô thấy anh vẫn nhìn chằm chằm mình làm cho cô thấy rất xấu hổ, sau lưng liền căng thẳng, ngay cả hít thở cũng dè dặt, cẩn thận.

“Vị Ương, nếu như tôi cứ như vậy không đứng lên được thì em có chăm sóc tôi giống như bây giờ không?”

Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp gần mình, Lãnh Hoài Cẩn trầm ấm mở miệng hỏi cô.

Thẩm Vị Ương cố ý không trả lời, thấy trên mặt anh đều là vết bút màu liền cười nói: “Nếu như con gái tôi cứ vẽ trên mặt anh như vậy thì tôi vẫn có thể giúp anh lau sạch

Lần này có lẽ là Thẩm Y Y gặp may mắn, nếu như đổi lại là người khác dám vẽ linh tinh trên mặt của Lãnh Hoài Cẩn thì sợ là mai không nhìn thấy được mặt trời.

Biết được cô chuyển chủ đề nhưng Lãnh Hoài Cẩn vẫn đưa cô kéo lại chủ đề chính: “Vậy em và con gái sẽ mãi mãi ở lại bên cạnh tôi chứ?”

Thẩm Vị Ương bây giờ đã không phải là Thẩm Vị Ương của bốn năm trước rồi.

Lãnh Hoài Cẩn không muốn bẻ gãy đôi cánh của cô nhưng anh cần Thẩm Vị Ương cho anh một lời hứa để anh có thể yên tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK