“Khụ khụ, khụ khụ….”
Một chậu nước đá giội xuống, Úy Lan bị lạnh đến mức run rẩy, không tự chủ được mà họ khan vài tiếng.
Bị trói trên ghế trong thời gian dài, cô ấy vốn đã rất mệt mỏi, bây giờ lại bị một chậu nước đá giội từ trên đầu xuống khiến cô ấy càng cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương,
vô cùng khó chịu.
Nhưng lúc nhìn thấy Lãnh Linh Lung xuất hiện trước mắt, cô ấy lại siết chặt hai tay thành nắm đấm, cố gắng không khiến bản thân trở nên chật vật vì cơ thể đang run rẩy không ngừng.
“Bác sĩ Úy vẫn không chịu nói sao? Nước đá không tốt cho phụ nữ chút nào, nếu ngày nào tôi cũng giội vào người cô thế này, nhỏ như sau này bác sĩ Ủy không thể mang thai được nữa thì phải làm sao đây?”
Lãnh Linh Lung thờ ơ nói, nhắc đến hành vi tàn nhẫn như cướp đoạt quyền sinh đẻ của một người phụ nữ bằng giọng điệu vô cùng bình thường.
Tuy rằng tóc mai vì bị ướt mà rũ xuống khiến Úy Lan nhìn rất chật vật nhưng ánh mắt cô ấy nhìn Lãnh Linh Lung không hề chứa bất kỳ sự sợ hãi nào cả: “Cô Lãnh, thay vì lo lắng cho vấn đề sinh đẻ sau này của tôi không bằng cô hãy lo lắng cho hậu quả hành động này của cô đi.”
“Tuy rằng nhà họ Úy chúng tôi không vinh quang lừng lẫy bằng nhà họ Lãnh các cô nhưng cũng tuyệt đối không sợ phiền phức. Hôm nay cô vô duyên vô cớ bắt tôi đến đây như vậy, ngài tổng thống có biết không?”
“Vô duyên vô cớ?” Lãnh Linh Lung bước đến gần Úy Lan, củi đầu nhìn cô ấy cười khẩy: “Bác sĩ Úy, đến bây giờ mà cô vẫn còn mạnh miệng với tôi hả?”
“Đêm nay tôi sẽ cho cô một cơ hội cuối cùng, nếu cô không nói rõ cho tôi vì sao Lãnh Hoài Cẩn và Thẩm Vị Ương có liên hệ chặt chẽ với cô như vậy, có phải một trong
hai người họ bị bệnh tâm lý hay không thì cô sẽ không thấy được ánh mặt trời ngày mai đâu.”
Úy Lan nhìn Lãnh Linh Lung, bật ra nụ cười lạnh lẽo mang theo vẻ châm chọc: “Phó tổng giám đốc Lãnh vui vẻ là được rồi, miễn là cô đã nghĩ ra cách giải thích với nhà họ Úy của chúng tôi và Trác Thính Phong, cô ở nhà họ Lãnh vẫn chưa có khả năng gây thù chuốc oán ở khắp nơi đâu.”
Sau khi cô ấy nói ra những lời trào phúng này, sắc mặt Lãnh Linh Lung trở nên cực kỳ khó coi, trừng mắt với hai tên thuộc hạ phía sau cô ta, tức giận nói: “Còn thất thần
ra đó làm gì, mau đi bưng hai chậu nước đá nữa lại đây, cứ cách nửa tiếng giội một lần, tôi không tin cô ta có thể chống đã qua đêm nay.”
“Cô cả, thông tin trong điện thoại đã được khôi phục lại, đây là video tìm được trong điện thoại.”
Lúc này, một tên thuộc hạ đưa chiếc điện thoại bị ném võ đến trước mặt Lãnh Linh Lung.
Lãnh Linh Lung nhận lấy, tuy màn hình võ nát nhưng vẫn có thể thấy rõ, người xuất hiện trong video là Lãnh Hoài Cẩn và Trác Thính Phong.
“Anh… anh Cẩn, sao cậu lại đến đây?”
“Cậu đã nghĩ cách….”
“Á!”
Lãnh Linh Lung còn chưa xem xong, tay cầm điện thoại đột nhiên đau đớn, sau khi thả điện thoại xuống theo bản năng thì ngã phịch xuống sàn.
Cô ta nhanh chóng nhìn về phương hướng viên đạn bay tới thì nhìn thấy Thẩm Vị Ương đang phá cửa sổ nhảy vào.
“Bác sĩ Úy.”
Lúc Thẩm Vị Ương nhìn thấy Úy Lan bị trói trên ghế, cả người ướt sũng thì vô cùng hoảng sợ, lập tức bước tới cởi trói cho cô ấy.
Lúc hai tên thuộc hạ của Lãnh linh Lung muốn ra tay với cô thì bị Lãnh Hoài Cẩn ngăn cản.
“Vị… Vị Ương.”
“Bác sĩ Úy, không sao đâu, không sao, tôi đến rồi, tôi sẽ dẫn cô ra ngoài.”
Thừa dịp Lãnh Hoài Cẩn và thuộc hạ của Lãnh Linh Lung đang đánh nhau, Thẩm Vị Ương lập tức cởi trói cho Úy Lan.
Lúc chạm vào cơ thể lạnh như băng của Úy Lan, toàn thân cô run lên.
Tất cả là do cô, nếu không phải do lời nói của cô thì Úy Lan không phải chịu đựng nỗi uất ức này.
“Tự tôi làm được, điện thoại, điện thoại trong tay Lãnh Linh Lung.”
Sau khi Thẩm Vị Ương tháo nút thắt dây thừng, Úy Lan nhìn thấy Lãnh Linh Lung định nhặt điện thoại lên, nên đè tay Thẩm Vị Ương lại ngay, bảo cô phải giành lấy điện
thoại trước.
Video giám sát nhà Trác Thính Phong đang ở trong điện thoại của Úy Lan.
Thẩm Vị Ương kịp thời phản ứng, lập tức chạy đến chỗ Lãnh Linh Lung giành lại điện thoại.
“Ngăn cô ta lại cho tôi.”
Lãnh Linh Lung tức giận nói với thuộc hạ, rồi vội vã mở nguồn điện thoại.
Video mà lúc này cô ta chưa xem xong nhất định có vấn đề, vốn dĩ cô ta vẫn không dám xác định nhưng bây giờ nhìn thấy phản ứng của Úy Lan và Thẩm Vị Ương thì cô ta càng chắc chắn video vừa rồi có vấn đề.
Cô.
“Cút ngay.”
Thẩm Vị Ương đá văng hai người đàn ông đang ngăn cô lại nhưng lúc gần đến được chỗ của Lãnh Linh Lung thì hai người đàn ông này lại tiếp tục xông đến quấn
Màn hình điện thoại lại tối đen nhưng nhất định trong di động có thứ cô ta cần.
Lãnh Linh Lung nắm chặt điện thoại, nhìn thấy thuộc hạ của mình đã rơi vào thế yếu, cắn răng rồi dứt khoát ấn vào nút điều khiển giấu trên người mình, kích nổ bom đã chôn ở công xưởng này.
“Lãnh Linh Lung, cô điên rồi.”
Lúc Thẩm Vị Ương chú ý tới thì Lãnh Linh Lung đã ấn nút.
Cô nghe thấy âm thanh kíp nổ cháy từ từ.
Còn có mùi xăng.
Điên rồi, nhất định Lãnh Linh Lung bị điên rồi.
Lãnh Linh Lung nở một nụ cười lạnh lẽo, sau đó không nói gì mà chạy về phía dưới tầng.
“A Cẩn, ngăn cô ta lại, nhất định phải cướp được điện thoại trong tay cô ta.”
Thẩm Vị Ương lập tức đuổi theo cô ta, đồng thời cũng gọi Lãnh Hoài Cẩn đi cùng, không cần tiếp tục dây dưa với thuộc hạ của Lãnh Linh Lung nữa.
Bây giờ thứ quan trọng nhất là điện thoại và sự an toàn của bọn họ.
“Bác sĩ Úy, cô nhanh chạy ra ngoài, tôi và A Cẩn đi giành lại điện thoại, bảo vệ bản thân cho tốt, đừng để bị bắt lại.
“Được.”
Úy Lan gật đầu, lập tức chạy ra ngoài.
Cô ấy không có chút sức chiến đấu nào, nếu tiếp tục ở lại chỉ trở thành gánh nặng cho hai vợ chồng, bây giờ chạy ra ngoài bảo vệ bản thân cho tốt là đang bảo vệ cho Thẩm Vị Ương và Lãnh Hoài Cẩn.
“Bùm….”
Bọn họ vừa mới chạy ra ngoài, căn phòng giam giữ Úy Lan lập tức nổ tung, sau đó tia lửa từ vụ nổ mạnh đốt cháy toàn bộ tòa công xưởng bỏ hoang.
Chắc là thuốc nổ không đủ cho nên Lãnh Linh Lung đã tưới xăng lên.
Lúc chạy xuống tầng đuổi theo Lãnh Linh Lung, Thẩm Vị Ương phát hiện trên cầu thang toàn là xăng, rất ướt rất trơn.
Mà cầu thang này lại rất cao, nếu cứ đuổi theo như vậy sẽ khó mà đuổi kịp Lãnh Linh Lung, bây giờ cô ta vẫn đang liên tục mở nguồn điện thoại muốn khởi động máy,
một khi cô ta khởi động được, xem xong video giám sát thì A Cẩn sẽ toi đời.
Nhìn thấy ống thép dựng đứng ở bên cạnh không biết dùng để làm gì, Thẩm Vị Ương cắn răng dứt khoát thả người nhảy xuống từ trên cầu thang, hai tay nắm chặt ống
thép, cắn răng chịu đựng cảm giác đau đớn nóng rát khi ma sát với ống thép, thoáng cái đã khéo léo đáp xuống sàn phòng khách.
Lãnh Linh Lung vừa mới chạy được nửa đường, sau khi nhìn thấy Thẩm Vị Ương không sợ chết thuận lợi đáp xuống mặt đất thì đứng sững tại chỗ.
Lúc muốn quay đầu lại thì Lãnh Hoài Cẩn đã đứng sau lưng cô ta, mà phía sau còn có lửa lớn đang tràn tới.
Lãnh Hoài Cẩn lạnh lùng nhìn cô ta một cái, sau đó đưa tay cướp lấy điện thoại di động, bóp nát nó chỉ bằng một tay rồi quăng vào trong biển lửa phía sau.
Sau đó anh lặng lẽ lướt qua người cô ta chạy xuống dưới tầng.
Lãnh Linh Lung bị hơi thở và khí thế lạnh lẽo khiến người ta khiếp sợ trên thân thể anh làm cho đờ đẫn trong chốc lát, chờ sau khi phục hồi tinh thần thì lập tức đuổi
theo hỏi: “Là cậu đúng không? Lãnh Hoài Cẩn, người bị bệnh tâm lý là cậu đúng không?
“Tôi đã cảm thấy cậu không ổn từ lâu rồi, người bị bệnh tâm lý cần Úy Lan chữa trị nhất định là cậu đúng không? A…”