Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em xin lỗi, em sai rồi, lần sau lúc thổ lộ em không nhắc đến tên người đàn ông khác nữa, được không?”

Cô cố làm theo những gì anh muốn.

“Vậy ngày mai anh có muốn đi gặp Tưởng Kiện với em không, nếu anh không muốn đi thì ở nhà nghỉ ngơi nhé? Em sợ anh tới công ty không có em trông chừng rồi chạy loạn lên thì lại bị đám người Lãnh Linh Lung phát hiện.”

Thấy cô nói chuyện hợp tình hợp lý như vậy, Lãnh Hoài Cẩn cũng sợ cô tới gặp Tưởng Kiện một mình sẽ phát hiện những chuyện anh làm.

Mặc dù không tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn đồng ý đi cùng cô.

“Vậy em trả lời anh trước, khi nào em mới định cosplay? Trả lời rồi anh sẽ cân nhắc xem nên đi gặp nhân viên của em hay không.”

Thẩm Vị Ương: “..

Rốt cuộc là anh nhớ tới vấn đề này từ khi nào vậy.

Lãnh Hoài Cẩn nhìn nét mặt không cam lòng của cô, sốt sắng: “Vẻ mặt như vậy là sao hả, em tính đổi ý? Rõ ràng lúc trước em đã đồng ý sẽ mặc đồ thủy thủ rồi mà.

Mặt Thẩm Vị Ương đỏ như con cua luộc tái, bắt đầu ấp úng: “Vậy chẳng phải trước đó anh cũng đồng ý sẽ không chạm vào em, kết quả lúc ở trại nuôi ngựa là ai bội ước

trước?”

Lãnh Hoài Cẩn vội chống chế: “Thật sự là anh không định cũng không tính chạm vào.”

nào.”

“Anh, anh già mồm át lẽ phải.”

Thẩm Vị Ương không thể tin nổi sự gian xảo của anh, đôi mắt đỏ hoe, xấu hổ quay đầu đi chỗ khác với khuôn mặt ửng hồng.

Giờ cô đã là mẹ của năm đứa trẻ rồi, sao có thể dây dưa xằng bậy theo anh được chứ, nếu vậy thì nhà này loạn lên mất?

Cô không thể không biết liêm sỉ như thế được.

Nhưng cô đã hứa rồi, Lãnh Hoài Cẩn nào buông tha cô chứ.

“Được rồi, nếu em không làm thì anh không đi, ngày mai anh cũng không ở nhà. Mai anh sẽ công khai tới Lãnh Thị làm việc, xem bọn họ có thể làm loạn đến mức

Anh kiêu ngạo nói lời đe dọa, sau đó lại tiếp tục xoay người xào rau.

Dù vừa nói mấy lời uy hiếp đáng sợ nhưng vẫn đứng đó xào rau, đã vậy còn dịu dàng hết mực, đúng là trình diễn siêu sao gọi bằng cụ.

Sao lại có người đàn ông giả tạo đến mức này chứ.

Thẩm Vị Ương cảm thấy cô bị người đàn ông này đánh bại thật rồi.

Rốt cuộc là ai thuần hóa ai đây?

Sao cô có cảm giác bản thân hoàn toàn bất lực trước người đàn ông chó má này nhỉ.

“Chồng à, em sai rồi chồng, hay là để cuối tuần đi, cuối tuần được không?”

Bị dồn đến đường cùng, cô đành chủ động xin hòa.

Nhưng Lãnh Hoài Cẩn lại kiêu ngạo không đồng ý. “Ai vừa nói vậy nhỉ, tiếng xào rau lớn quá, anh không nghe gì cả.”

Dứt lời, anh cố ý vặn lớn lửa, sau đó còn lắc thìa.

Thẩm Vị Ương:

Người đàn ông giả tạo.

“Vậy anh muốn thế nào? Anh nói thẳng ra, để em biết đường suy xét.”

Vì để đánh thức lương tâm còn sót lại của người đàn ông này, cô đành phải thỏa hiệp.

Lãnh Hoài Cẩn vẫn không quay đầu, tiếp tục xào rau: “Anh đã chuẩn bị xong quần áo rồi, để trong phòng ngủ ấy.”

Khuôn mặt Thẩm Vị Ương tối sầm, suýt chút nữa là ngất xỉu vì bị anh chọc tức.

Ý anh đây là bảo cô đi thay đồ luôn bây giờ sao?

Không phải chứ?

Cái này, thật là mất mặt quá.

Ít nhất cũng phải cho cô thời gian chuẩn bị tinh thần đã chứ.

Cô đỏ mặt nhìn người đàn ông vẫn đang ung dung xào rau như thể chẳng có chuyện gì, thật sự không còn đường lui cho cô nữa rồi.

Bỏ đi.

Bọn họ là vợ chồng.

Có gì mà phải giấu kia chứ.

Nghĩ theo cách đó khiến cô thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Nhưng đến khi đi vào phòng ngủ, nhìn bộ quần áo thiếu vải đến đáng thương mà anh chuẩn bị sẵn, cô phát hiện ra bản thân không thể nào chấp nhận được.

Cô ngâm mình trong buồng tắm một lúc lâu, sau đó thay quần áo. Cô tự cho mình một khoảng thời gian thật lâu để xây dựng tâm lý vững chắc, bấy giờ mới bọc khăn

choàng rồi từ từ bước xuống tầng.

Lãnh Hoài Cẩn đã nấu xong cơm, anh ngồi trên bàn ăn chờ cô xuất hiện.

Biết cô da mặt mỏng chắc sẽ không dám làm mấy chuyện này nên anh cũng không đặt quá nhiều hy vọng.

Nhưng thật không ngờ, trong lúc lơ đãng ngước mắt nhìn lên lại thấy đôi chân thon dài thẳng tắp xuất hiện trước mắt, khi nhìn về phía trước thì… Cảnh đẹp phơi phới

trông thật mê người.

Một ngọn lửa rực cháy trong mắt anh, như thể một trận chiến kịch liệt sắp xảy ra, chỉ cần chạm vào là nổ ngay…

Mãi đến chiều ngày hôm sau Thẩm Vị Ương mới tỉnh lại, cô cầm điện thoại lên xem, nhận ra giờ đã hơn ba giờ, chuẩn bị đến giờ tan tầm đến nơi.

Mà cơ thể cô cũng khá sạch sẽ thoải mái, có lẽ tối hôm qua người đàn ông kia đã lau sạch giúp cô.

Cô khẽ xoa vòng eo đau nhức, trong lúc cô còn chưa kịp hoàn hồn thì người đàn ông chó má nào đó lại ôm hôn cô: “Đói bụng sao? Anh đi nấu cơm.”

“Đặt đồ ăn về nhà đi, giờ em sợ ăn cơm anh nấu rồi.”

Cô oán giận đánh vào bàn tay sờ mó lộn xộn của anh, ngượng ngùng nhớ lại những chuyện hoang đường hai người làm trên bàn ăn tối qua.

“Còn thất thần cái gì, tìm quần áo cho em.”

Cô trừng mắt liếc người đàn ông nào đó vẫn đang cố dùng nhan sắc mê hoặc cô.

Biết là cô mệt, anh chỉ cười khẽ xoa tóc cô, sau đó ngoan ngoãn xuống giường tìm quần áo: “Anh hầu hạ em sao cũng được, đừng khiến bản thân phải tức giận như thế.

Nhìn cái điệu bộ khoe khoang đó, Thẩm Vị Ương thật sự muốn tát chết người đàn ông này.

Nhưng sau khi thỏa mãn anh đêm qua, anh trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, cái gì cũng nghe cô nói, thậm chí là còn nghe lời đi mua thuốc bổ rồi tới bệnh viện thăm

Tưởng Kiện và mẹ anh ta cùng cô.

Lúc bọn họ đến, Tưởng Kiện đang đẩy xe lăn đưa mẹ đi tản bộ dưới tầng bệnh viện.

Hai mẹ con họ vừa nói vừa cười, trông hình ảnh ấy ấm áp cực kỳ.

Tự nhiên Thẩm Vị Ương lại có cảm giác áy náy, nếu ngày hôm qua Tưởng Kiện thật sự xảy ra chuyện thì phải làm sao đây?

Cô nhìn thoáng qua người đàn ông vẫn đang thờ ở bên cạnh: “Cậu ta chỉ có mẹ là người thân duy nhất còn lại trên đời này, cho nên với họ đối phương là người rất quan

trọng.”

Lãnh Hoài Cẩn trả lời với khuôn mặt không cảm xúc: “Anh cũng chỉ để ý một người duy nhất là em thôi, cho nên với anh em rất quan trọng.” “Nhưng đó cũng không phải lý do để anh tổn thương người khác.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ngập tràn sự lo lắng.

Cuối cùng cô vẫn quyết định nói rõ chuyện này với anh.

Không phải cô đang oán trách chất vấn, cũng không phải cô muốn cãi nhau, mà cô chỉ muốn anh hiểu anh làm vậy là sai.

Có một số chuyện không thể cứ mãi trốn tránh, làm sai thì phải sửa chữa cho kịp, vấn đề gì cũng cần được giải quyết kịp thời.

“Vậy là em biết rồi?”

Quả nhiên, khi nghe cô nói vậy sắc mặt anh lập tức thay đổi.

Nhưng cô đã kịp thời giữ chặt tay anh, nắm lấy tay anh trước khi cảm xúc anh trở nên mất kiểm soát, nghiêm túc nói: “Thực lòng xin lỗi, em không nên để anh lo lắng mới phải.”

“Em, tại sao em lại nói xin lỗi anh?”

Lãnh Hoài Cẩn kinh ngạc nhìn cô.

Thẩm Vị Ương: “Bởi vì em biết anh lo cho em nên mới làm những chuyện sai trái. Anh lo lắng vậy chắc chắn là vì em làm chuyện gì khiến anh không yên tâm, cho nên A Cẩn à, em xin lỗi anh, sau này em nhất định sẽ không để anh phải lo lắng nữa.”

“Anh tin em được không?”

Cô hoàn toàn không nổi giận.

Lãnh Hoài Cẩn nhìn cô bằng ánh mắt khó tin.

“Em, tại sao em không nổi giận?”

Thẩm Vị Ương: “Tại sao em phải giận?”

Cuối cùng trên mặt Lãnh Hoài Cẩn cũng xuất hiện vẻ rầu rĩ hối lỗi: “Bởi vì anh làm sai, anh không nên…”

Nhưng anh còn chưa kịp nói hết câu, cô nhón chân đặt một nụ hôn lên đôi môi mỏng của anh, tán thưởng: “Không tồi, biết nhận lỗi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK