Không thể không nói diện mạo của Lãnh Hoài Cẩn phù hợp với cả nam và nữ, ngũ quan tinh xảo, vai rộng chân dài, khí chất lẫn diện mạo đều rất tuyệt vời.
“Nếu không phải tôi đã có người thì ngoại hình của cậu ba đây chính là mục tiêu của tôi.”
Tô Ngự không chút e dè nói đùa với Lãnh Hoài Cẩn.
Lãnh Hoài Cẩn cũng cười hào phóng nói: “Cậu chủ Tô cứ khéo nói đùa.”
Sau đó, chuyển đề tài nói chuyện.
“Anh trai tôi giống tôi như đúc, cậu chủ Tô giúp anh ấy không phải vì muốn gương mặt kia của anh ấy chứ?”
Tô Ngự: “Không phải đâu, mặc dù nhìn giống nhau nhưng anh trai của anh vẫn không thể so sánh được với anh, nếu không thì sao nhiều năm rồi chị dâu vẫn động lòng
với anh mà không có chút cảm xúc nào với anh trai anh?”
Trước khi Lãnh Hoài Cẩn nổi giận, Tô Ngự đã tự mình hoà giải: “Anh ba, anh cứ yên tâm, lần đó tôi giúp anh trai của anh hoàn toàn là vì tình cờ, hơn nữa tôi cũng chỉ là gặp chuyện bất bình mà thôi, không có ý gì khác.”
Lãnh Hoài Cẩn cười lạnh lùng một tiếng, lặp lại câu hỏi một lần nữa: “Không có gì ý gì khác là sao?”
Tô Ngự. “Nghĩa là không không có ý thành kẻ địch của nhà họ Lãnh các anh, không phải tôi luôn đảm bảo với anh sao, mấy chuyện anh hai Lãnh ỷ quyền độc chiếm này, nhất định sẽ không có chuyện tôi không biết điều mà đi tuồng ra lúc bầu cử để gây phiền phức cho nhà họ Lãnh các anh đâu.”
Lãnh Hoài Cẩn: “Tốt nhất cậu nói được làm được.”
Nói xong, anh quay người đi về phía du thuyền của mình.
Triệu Tứ đi theo phía sau Thời Ngạn bực bội nhìn bóng lưng của Lãnh Hoài Cẩn: “Chỉ là một kẻ hèn nhà họ Lãnh thôi, có gì mà ghê gớm vậy, còn dám cho ngài người
nhìn mặt đoán người nữa.”
Tô Ngự thờ ơ liếc Triệu Tử một cái: “Không nói chả ai bảo ông bị câm đầu. “Cậu ba, chuẩn bị xong rồi ạ.”
Không lâu sau khi Lãnh Hoài Cẩn về phòng của mình trên du thuyền, Vệ Trạch đã tới đây.
Lãnh Hoài Cẩn nhìn thoáng qua đồng hồ: “Tô Ngự có lên thuyền không?”
Vệ Trạch: “Có lên.”
Lãnh Hoài Cẩn gật đầu nhẹ: “Các cô gái trong đội mười bảy lần này làm rất tốt, quay về thì khen thưởng lớn.”
Các cô gái đó đã hy sinh tôn nghiêm và trong sạch của mình để mang thông tin về, cũng đủ để lật đổ những kẻ ăn không ngồi rồi ăn bám kia rồi.
Cũng xem như họ dựa vào thực lực của chính mình để bảo thủ, không làm mình thất vọng.
“Chú ý kỹ du thuyền kia của Tô Ngự, bây giờ là thời điểm mấu chốt nhất, không được thiếu cảnh giác.”
Vệ Trạch gật đầu.
Sau khi phân phó xong, Lãnh Hoài Cẩn bắt đầu liên lạc với Thẩm Vị Ương, muốn hỏi xem hiện giờ cô và Thời Ngạn đang ở đâu, chờ thuyền của Tô Ngự nổ thì có thể đến
đón bọn họ.
Nhưng người trả lời điện thoại là Thời Ngạn.
“Là cậu ba của nhà họ Lãnh sao? Tôi là Thời Ngạn.”
Trong lòng dâng lên một dự cảm không lành, giọng nói Lãnh Hoài Cẩn căng thẳng: “Là tôi, tôi là Lãnh Hoài Cẩn.”
Thời Ngạn: “Tô Ngự muốn đưa tôi đi theo cùng, Una không cho tôi lên thuyền, cải trang thành tôi rồi đi tìm Tô Ngự rồi.”
Thẩm Vị Ương lên thuyền rồi.
Con người Lãnh Hoài Cẩn co lại, lao ra khỏi phòng ngay lập tức.
“Cậu ba, cậu anh ngài làm sao vậy?”
Vệ Trạch đứng bên ngoài chuẩn bị lái thuyền đi theo lệnh, nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn hoảng loạn chạy ra ngoài như vậy, cảm thấy có hơi kỳ lạ.
Lãnh Hoài Cẩn trở về phòng lần nữa, cầm vali lên, sau đó nói với Vệ Trạch: “Kế hoạch vẫn như cũ, bất kể xảy ra chuyện gì cũng phải tiến hành theo kế hoạch ban
đầu.”
”
Nỗ lực của nhiều người như vậy, không thể thất bại trong gang tấc cuối cùng được.
Vệ Trạch nhạy bén nhận ra có gì đó không đúng, lập tức giữ chặt anh: “Cậu ba, anh muốn đến chỗ Tô Ngự sao?”
Lãnh Hoài Cẩn: ”Vị Ương ở trên thuyền, tôi phải qua đó.”
Anh kéo tay Vệ Trạch xuống, hạ giọng nói.
“Kế hoạch không thay đổi, đừng lo cho tôi, tôi sẽ đưa cô ấy rời khỏi thuyền an toàn.”
Vệ Trạch sao có thể buông tay ra: “Anh không được đi, nếu anh đi sau này bọn tôi nghe ai?”
Lãnh Hoài Cẩn: “Cô ấy vì suy xét tình hình chung nên đã giữ Thời Ngạn lại rồi lên thuyền Tô Ngự theo kế hoạch, lựa chọn hy sinh bản thân, cô ấy không có nghĩa vụ phải làm những việc này cho nhà họ Lãnh, càng không mắc nợ nhà họ Lãnh, tôi không thể trơ mắt nhìn cô ấy hy sinh vì những chuyện không đáng.”
“Vệ Trạch, buông tay.”
Lãnh Hoài Cẩn nhìn chằm chằm Vệ Trạch rồi ra lệnh.
Vệ Trạch do dự nhìn vào con ngươi đen nhánh thuý của anh, cuối cùng có chút suy sụp buông ra.
“Dā rō.”
Lãnh Hoài Cẩn lập tức rời đi.
Khi anh nhanh chân đi đến chỗ con thuyền của Tô Ngự, đúng lúc con thuyền vừa ra khơi.
Anh nhanh chóng bước lên.
Khi Triệu Tứ nhìn thấy nó thì lập tức đi thông báo cho Tô Ngự: “Cậu chủ, cậu ba đến.”
Tô Ngự đang nghĩ định đi vào bên trong tìm Thời Ngạn.
Nghe tin Lãnh Hoài Cẩn đang đến, không thể không thay đổi phương hướng, đi lên trên boong tàu một lần nữa.
“Cậu ba làm sao vậy, muốn đến nước Y cùng tôi à?”
Lãnh Hoài Cẩn cúi đầu nhìn lướt qua vali của mình, cười như không cười nhìn Tô Ngự hỏi: “Sao, cậu Tô không chào đón sao?”
Tô Ngự cũng mỉm cười: “Tôi cầu còn không được đó, có người thừa kế chính thức của nhà họ Lãnh đồng hành cùng, chắc chắn nước Y bên kia rất nể mặt, sẽ không vì một người đã chết mà làm khó tôi.”
Lãnh Hoài Cẩn nhìn thoáng qua bốn phía: “Cậu Tô xác định muốn nói chuyện ở đây sao?”
Tô Ngự phản ứng lại, đưa anh về phòng anh ta: “Đương nhiên là không phải rồi, ngài đi theo tôi.”
Trước khi đi, anh ta nói với Triệu Tứ. “Ra khơi đi, thời gian không đợi người đâu, đi chậm thì cái xác người kia sẽ bốc mùi mất.”
Triệu Tứ gật đầu, rồi chỉ đạo những đàn em khác lái thuyền ra khơi.
“Ở đây ngoại trừ cậu Tô, còn có người khác ở sao?”
Sau khi vào phòng của Tô Ngự, Lãnh Hoài Cẩn tinh ý nhận ra hai đôi dép có kích có khác nhau.
Tô Ngự mờ ám nhìn về phía phòng ngủ, cười nói: “Tôi là người không chịu được cô đơn, tất nhiên là muốn ở bên cạnh người mình thích rồi.”
Lãnh Hoài Cẩn tò mò hỏi: “Theo ý của cậu Tô, tức là có một bạn tình cố định sao?”
Tô Ngự bảo anh ngồi xuống sô pha, sau đó rót cho anh một chén trà: “Người này là người trong lòng tôi, e là tôi không nói cho cậu ba được, sợ ngài nhớ thương.”
Là không dám nói.
Lãnh Hoài Cẩn ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng rất coi thường hành vi của Tô Ngự.
Ngay từ đầu, anh không tin Tô Ngự giúp Lãnh Hoài Sân là do nổi hứng nhất thời, bây giờ thì tin rồi.
Ở thời điểm quyền thế lên ngôi như này, thật ra anh cũng thông cảm cho sự giả tạo của Lãnh Hoài Sân.
Sau khi ngồi xuống, anh ta nói ngắn gọn với Lãnh Hoài Cẩn về tình hình chính trị ở nước Y. Một lúc sau, điện thoại của Tô Ngự vang lên, anh ta nhìn tên người gọi, sau
đó nhìn thoáng qua Lãnh Hoài Cẩn, biểu cảm có chút thâm sâu.
Lãnh Hoài Cẩn hơi nhướng mày: “Ý của anh là gì?”
Anh không trả lời anh mà lao thẳng về phía phòng ngủ.
Khi anh ta đi ra lần nữa, trong tay anh ta kéo Thời Ngạn đang loạng choạng.
Ánh mắt của Lãnh Hoài Cẩn căng thẳng, anh siết chặt hai tay.
Thời Ngạn thờ ơ nhìn Tô Ngự và hỏi: “Anh có ý gì?”
Tô Ngự nhìn chằm chắm anh, lao thẳng đến nắm lấy mặt cô, lột mặt nạ da người ra.
“Cải trang khá giống đấy, Una, hay là Thẩm Vị Ương nhỉ? Thật ra cô cũng có bản lĩnh đấy, trong thời gian ngắn vậy mà bắt chước được thần thái đặc thù của Thời
Ngan!”
Anh ta định tát vào mặt Thẩm Vị Ương.
Nhưng Thẩm Vị Ương đã được kéo vào vòng tay bảo vệ của Lãnh Hoài Cẩn trước một bước.
“A Can.”
Đối mặt với ánh mắt đau lòng của Lãnh Hoài Cẩn, Thẩm Vị Ương chỉ có thể cảm thấy áy náy.
“Thực sự xin lỗi.”