Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhà trọ nhỏ này có nhiều khách là vì Cố Văn Chu từng dẫn người tới đây.” Sau khi biết chuyện Thẩm Vị Ương tới đất nước Y, Liễu Hoài Xuyên lại kể sơ qua về chuyện ở

chỗ này cho cô nghe: “Chuyện cô dâu quỷ náo loạn bên này chắc là cũng cùng một bọn với người chiến hữu Triệu Miêu Miêu trước đây của các cô.”

Tùy Tố cũng giải thích thêm: “Trước đây Lương Trí Thâm ở lại có lẽ là để tiêu hủy đám cô dâu quỷ này, trực tiếp giết chết rắn Long Tích ẩn nấp trong cơ thể của cô dâu quỷ. Nhưng tên nạm răng vàng bán cô dâu quỷ kia vẫn còn để bụng khoản tiền chưa thanh toán hết, lại cũng không biết rắn Long Tích ở trong cơ thể cô dâu quỷ, có vẻ hắn bằng mặt không bằng lòng nên đã đưa cô dâu quỷ tới chỗ này rồi sau đó đã xảy ra chuyện.”

Chuyện này cũng khá giống với suy đoán của Thẩm Vị Ương. Trước đây, đám người Cố Văn Chu cũng không giống như muốn làm lớn chuyện như vậy. Họ chỉ muốn

dùng cô dâu quỷ làm vật chứa để vượt biên Số 86 thôi.

Ở đây là lãnh thổ của đất nước A, gây ra chuyện lớn như vậy không có lợi gì cho họ.

Cô mở miệng hỏi họ: “Vậy các người đã giải quyết chuyện cô dâu quỷ chưa? Xuất hiện chuyện quái dị như vậy nếu để truyền thông nhúng tay vào làm to chuyện thì không hay đâu.”

Tin tức liên quan đến loại thuốc số 86 vẫn luôn trong trạng thái phong toả với bên ngoài vì sợ có người tò mò sẽ gây ra những ảnh hưởng không tốt.

Trên đời này vẫn luôn có một vài người theo đuổi sự kích thích, mong muốn một cuộc sống xa hoa khác biệt với mọi người xung quanh.

Cái loại khoái cảm mê mẩn do Số 86 mang tới còn mạnh hơn rất nhiều loại thuốc được biết đến ở hiện tại. Cho nên khi người sử dụng chúng bị rắn Long Tích ăn hết lục

phủ ngũ tạng, chỉ cần còn có thể uống thuốc thì họ sẽ không cảm thấy đau.

Đặc biệt là những người giàu có, nhàn rỗi trong xã hội thượng lưu. Những thứ thuốc này là tài sản riêng để họ khoe khoang mà thôi.

Liễu Hoài Xuyên và Tùy Tố nhìn nhau. Sắc mặt của hai người cực kỳ tệ.

Cuối cùng Liễu Hoài Xuyên mở miệng nói: “Tối qua chúng tôi đi xem cô dâu quỷ rồi nhưng chúng tôi nghi ngờ trong mảnh đất này có hang rắn hoặc là ở vùng lân cận. Nói chung là ở rất gần chỗ này có hang rắn Long Tích.”

“Bởi vì tối qua, lúc đối phó với cô dâu quỷ, chúng tôi phát hiện ra trên người cô dâu quỷ bị thiêu chết có bốn, năm viên đá Long Tích.”

Thẩm Vị Ương kinh ngạc: “Bốn, năm viên?”

Cô nhìn sang Tùy Tố rồi hỏi: “Lúc đó trong người Miêu Miêu chúng ta chỉ phát hiện ra một viên thôi, đúng không?”

Tùy Tổ gật đầu: “Đúng. Trong người Miêu Miêu chỉ có một viên thôi. Có lẽ trong người cô ấy chỉ có một con rắn thôi.”

Thẩm Vị Ương: “Chắc là dùng phối hợp Số 86 và rắn Long Tích. Tác dụng của rắn Long Tích có lẽ là để giữ độ tươi hoặc gây ảo giác. Nếu là cùng một đám cô dâu quỷ

thì chắc số lượng rắn Long Tích trong người họ cũng giống nhau. Nếu nhiều hơn thì sau này khi dinh dưỡng cung cấp cho rắn Long Tích không đủ, chúng sẽ chui ra ngộ thương người vận chuyển.”

Liễu Hoài Xuyên: “Chính là như vậy. Bởi vậy tôi cảm thấy có lẽ là vì vùng lân cận có rắn Long Tích nên chúng mới bị đồng bọn dẫn dụ tới. Hơn nữa ở vùng lân cận có

một cái thôn, trước đây có người trong thôn từng nhìn thấy rắn Long Tích, còn bị nó cắn bị thương rồi ngay ngày hôm sau chết trong đống rắn. Vì thế mà trong thôn còn có một lần bị rắn tràn vào khiến rất nhiều người chết. Về sau họ trực tiếp đốt thôn rồi rời đi chỗ khác.”

Thẩm Vị Ương kinh hoàng nhìn Liễu Hoài Xuyên: “Còn có chuyện như vậy sao?”

Liễu Hoài Xuyên gật đầu.

Tùy Tố vội vàng nói thêm: “Đây là thôn của Miêu Miêu. Sau vụ rắn tràn vào thôn đó, mặc dù người dân đã rời khỏi thôn nhưng vì vấn đề tài lực, nhân lực nên thôn nhỏ này không dời đi xa. Từ đó đã để lại một truyền thuyết rất ly kỳ.”

“Họ nói là trong ngọn núi phía sau thôn làng của họ của họ có một vị xà tiên sống ở đó, chuyện rắn tràn vào thôn lần trước là kiếp nạn do xà tiên thấy phẫn nộ nên đã giáng xuống, nếu muốn khiến xà tiên nguôi giận, bảo vệ thôn làng được bình yên thì mỗi năm phải dâng mười bé gái lên cho xà tiên.”

sao?”

“Chẳng lẽ lại có người tin thật sao?” Thẩm Vị Ương nói với giọng khó tin. Cô không tin đến thời đại này rồi mà vẫn có người tin vào chuyện như thế: “Không ai quản

Tùy Tố thở dài: “Vị Ương, chúng ta sống và lớn lên ở Đế Đô, từ bé đã được giáo dục. Nhưng người ở chỗ này thì khác. Chưa từng có ai dạy họ cái gì là khoa học, cái gì là

chủ nghĩa duy vật. Tất cả nhận thức của họ về thế giới này đều dựa vào kinh nghiệm được truyền lại từ những đời trước. Mà theo văn minh của thời đại đó, cô thấy có thể có

nhiều điều tiên tiến không?”

“Hơn nữa, Vị Ương à, trên đời này quả thực là có những chuyện đến tận bây giờ khoa học cũng không thể giải thích nổi. Những chuyện kỳ lạ về yêu ma quỷ thần tuy chưa được khoa học chứng thực nhưng cũng không có nghĩa là không tồn tại.”

Đúng vậy.

Giống như chuyện cô đột nhiên bị hoán đổi cơ thể.

Giống như thế giới song song mà Sở Tích đã nói.

Trước mắt đây đều không phải là những thứ khoa học có thể giải thích.

“Vậy chúng ta đến ngọn núi có xà tiên sống một chuyến đi.”

Sau khi biết đầu đuôi câu chuyện, Thẩm Vị Ương cảm thấy nên tận mắt chứng kiến.

Liễu Hoài Xuyên và Tùy Tố cũng nghĩ thế nhưng đến giờ họ vẫn chưa hành động là vì đang đợi thời cơ.

Bởi vì trong chuyến đi này hình như Cố Vãn Chu, Đạo Ba và Lương Trí Thâm cũng định đi lên núi.

Bọn họ nhiều người lại còn có súng, vả lại ngọn núi này lại là địa giới của đất nước Y nên không thể xung đột chính diện với họ được.

“Có lẽ tối nay họ sẽ đi tới đó. Đến lúc đó chúng ta lặng lẽ đi theo là được. Chúng ta có thể chụp được những bức ảnh liên quan đến Số 86 hoặc rắn Long Tích. Bên Quốc Tế Pháp Tư cũng cho người đến chi viện rồi.”

Tùy Tố lại nói thêm vài câu. Thẩm Vị Ương cũng vẽ xong tranh về Tra Nhĩ Tư rồi đưa cho cô ấy và Liễu Hoài Xuyên xem.

“Đây là Công tước Tra Nhĩ Tư. Các người từng gặp ông ấy chưa?”

Tùy Tố và Liễu Hoài Xuyên xem xong thì ngây người trong chốc lát. Sau đó, họ nhìn nhau. Thẩm Vị Ương thấy họ nhìn nhau như thế thì hơi hoảng: “Có phải ông ấy đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Tùy Tố: “Trưa hôm nay, lúc đứng trên tầng, tôi nhìn thấy Cố Văn Chu rời khỏi nhà trọ rồi một lát sau khi cô ta quay lại, cô ta dẫn theo Công tước Tra Nhĩ Tư, người trong

bức tranh của cô.”

Thẩm Vị Ương là người thiết kế ý tưởng. Vẽ chân dung là thế mạnh của cô. Cô chỉ khua vài nét đơn giản là vẽ ra đặc trưng trên gương mặt của Tra Nhĩ Tư. Tùy Tố sẽ

không nhận nhầm người.

Thẩm Vị Ương thất vọng. Cô vẫn đến muộn.

Bây giờ có lẽ Tra Nhĩ Tư đã bị Cố Văn Chu kẹp chặt hai bên rồi.

Lúc này Liễu Hoài Xuyên cũng mở tài liệu đưa cho cô xem: “Người này là học giả Ngô Cẩm, là học trò của Tra Nhĩ Tư, cũng là một trong những nhân viên nghiên cứu Số 86. Thứ Tra Nhĩ Tư luôn nghiên cứu có lẽ cũng là Số 86.”

Thẩm Vị Ương nhìn lướt qua rồi nghĩ quả nhiên là vậy.

Liễu Hoài Xuyên an ủi cô: “Cô yên tâm. Chúng tôi chắc chắn sẽ cứu Công tước Tra Nhĩ Tư ra ngoài. Chúng tôi chắc chắn sẽ không để một nhà sinh vật học hiếm có khó tìm này xảy ra chuyện đâu.”

Thẩm Vị Ương gật đầu: “Nghe nói mười mấy năm trước ông ấy đã không còn làm những nghiên cứu này nữa. Cũng tức là thời gian xuất hiện của Số 86 hoặc là rắn Long Tích còn sớm hơn. Những đáp án này chúng ta phải hỏi Tra Nhĩ Tư.”

Chỉ lời hứa xuất phát từ nghĩa khí của Liễu Hoài Xuyên là chưa đủ, cô phải nói ra sự quan trọng của Tra Nhĩ Tư trong nghiên cứu Số 86 thì mới càng bảo đảm được sự an

toàn của ông ấy.

Lần này trong chuyện lễ phục, Tra Nhĩ Tư không tiếc việc đắc tội với hoàng thất để thu nhận cô, có ơn với cô. Cô tuyệt đối không thể để ông ấy xảy ra chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK