Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A Cẩn, không muốn nữa… Thật sự không muốn nữa.”

ên mặt giường lớn mềm mại, Thẩm Vị Ương mong manh nắm lấy bàn tay to của người đàn ông không ngừng cầu xin tha thứ.

Người đàn ông xấu xa như một mãnh thú mới được thả ra từ trong lồng tìm kiếm con mồi, làm thế nào cũng không đủ, cô cảm thấy eo của mình cũng sắp bị anh bẻ gãy

đến nơi.

“Chồng, bỏ qua cho em trước đi được không, trời cũng sắp sáng luôn rồi, anh để em nghỉ ngơi một lúc đi.”

Cô mềm mại nhìn anh cầu xin tha thứ, cặp mắt ướt sũng kia trông rất đáng thương, cũng đầy quyến rũ.

“Được rồi, đừng nhìn anh như vậy, lần này tha cho em.”

Anh vươn tay che lại đôi mắt cô, sau đó lại hôn lên trên cổ non mịn, chọc cho cô co rúm lại mới ôm cô vào phòng tắm. Tẩy rửa đơn giản xong anh, lại thả cô về trên giường, cẩn thận đắp kín chăn cho cô.

“Anh đi đâu vậy?”

Lúc mơ màng thấy anh sắp đi, cô lập tức vươn tay giữ chặt anh.

Lãnh Hoài Cẩn cúi đầu thì nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương cô đeo trên tay, không nhịn được cười nói: “Không nó xa anh đến thế à? Không phải trước đó em còn nói phải kiểm tra một thời gian, sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh như vậy ư?”

Thẩm Vị Ương lập tức thu tay lại, quay người đưa lưng về phía anh, hơi mất hứng nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở, tối hôm qua bị anh cầu hôn lừa gạt, suýt chút nữa em quên

luôn.”

Lãnh Hoài Cẩn nhếch môi cười khẽ, lại nằm xuống giường, nhẹ nhàng hôn lên tấm lưng trần lộ ra ngoài của cô, vài đóa mai đỏ đẹp đẽ điểm xuyết trên làn da mịn màng

trắng nõn khiến anh không nhịn được suy nghĩ miên man.

Thẩm Vị Ương không được tự nhiên trốn vào trong chăn, cuối cùng chỉ lộ ra một cái đầu: “Không phải anh phải đi à, bây giờ đang làm gì đó.”

Anh mặt dày ôm cô, cọ cọ: “Không đi, anh ngủ với em một lúc.”

Lúc này Thẩm Vị Ương mới nhận ra mình hơi buông thả quá rồi: “Nếu anh có việc thì mau đi đi, em nhắm mắt là ngủ được ngay, anh không ở đây cũng không sao.”

“Không được, dỗ em ngủ rồi anh đi.” Bàn tay to của anh vắt ngang qua vòng eo mềm mại, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh của cô nhẹ nhàng vuốt ve: “Việc không gấp, anh đi hay không cũng được, dỗ vợ ngủ mới là quan trọng nhất.”

Thẩm Vị Ương bị chọc cười: “Dỗ với không dỗ cái gì, bây giờ A Nặc còn không cần em dễ ngủ nữa.”

Lãnh Hoài Cẩn: “Vậy em dỗ anh đi, anh cũng cần em dỗ anh ngủ.”

Thẩm Vị Ương: “…”

Sao lại ấu trĩ như vậy chứ!

Tại sao ban đầu cô lại cảm thấy anh chín chắn đáng tin cậy nhỉ?

Chẳng qua, chỉ cần vừa nghĩ tới anh đã mua áo cưới cho cô từ lâu, vẫn luôn muốn cô làm cô dâu của anh như cũ, trong lòng Thẩm Vị Ương lại vô cùng ấm áp, có một

loại cảm giác hạnh phúc tốt đẹp đến không chân thực.

“Anh thành thật khai báo đi, anh còn lén lút để ý gì nữa?”

Cô quay người hỏi anh.

Nhìn người đàn ông đẹp trai không khuyết điểm chỉ thuộc về một mình cô, chỉ quan tâm một mình cô này, cô bỗng thấy rất có cảm giác thành tựu.

“Cái gì cũng có.” Anh cưng chiều ôm cô vào ngực: “Có điều anh cũng không phải là biến thái, anh sợ em gặp nguy hiểm.”

“Anh biến thái thì em vẫn thích.” Cô ôm chặt anh, vùi cả người vào trong lòng ngực của anh, lòng ngọt lịm.

Bây giờ cô đã biết vì sao sau này bà cụ Lãnh không thừa dịp lúc cô mất trí nhớ mà loại bỏ cô rồi

Là bởi vì anh vẫn luôn bảo vệ cô nên bà cụ không dám xuống tay.

Làm việc gì đều nên chừa lại một đường lui, cuối cùng nhà họ Lãnh vẫn phải giao vào tay Lãnh Hoài Cẩn đấy.

Khi Thẩm Vị Ương tỉnh lại lần nữa đã là giữa trưa, Mộ Thanh Hoan vừa đến đã xấu xa quan sát cả người cô một vòng khiến cô lúng túng né tránh: “Khụ khụ, cậu nhìn cái

gì?”

Mộ Thanh Hoan chỉ dấu hôn còn chưa che kín trên cổ cô cười nói: “Cậu bảo tớ nhìn cái gì á, đương nhiên là xem tối hôm qua các cậu kịch liệt như thế nào rồi.”

Thẩm Vị Ương lập tức ngồi trước gương bổ sung kem che khuyết điểm: “Bây giờ cậu cũng là mẹ rồi, nói chuyện có thể bớt bớt được không hả?”

“Không thể, cậu thẹn thùng à?” Mộ Thanh Hoan cầm lấy mút trang điểm bên cạnh, dặm một chút che đi phần sau cổ nơi cô không nhìn thấy: “Có gì mà phải xấu hổ, các cậu trải qua bao khó khăn như vậy, không dễ dàng gì mới ở bên nhau, lại thêm màn cầu hôn long trọng lãng mạn tối hôm qua, kích thích một chút cũng là chuyện bình thường.”

“Vị Ương, cậu có biết tối qua có bao nhiêu cô gái hâm mộ cậu không? Bọn họ nói nhiều đèn Khổng Minh như vậy, chi tiết trên mỗi một chiếc đều là tổng giám đốc Lãnh

tự tay vẽ đấy, sau đó lại tìm người thả lên trước mắt cậu, quỳ xuống cầu hôn với cậu, lãng mạn bao nhiêu, tớ nhìn mà còn hâm mộ.”

Thẩm Vị Ương cười nói: “Cậu có thể bảo anh tớ vẽ cho cậu.”

Mộ Thanh Hoan không chịu nổi nói: “Lục Vân Sâm? Cậu đánh giá anh ấy quá cao rồi, có khi đến cây bút lông anh ấy còn không biết cầm như thế nào, tớ cũng không trông chờ anh ấy có thể cho tớ điều gì lãng mạn.”

“Vị Ương, vẫn nên nói một chút hôn lễ của cậu đi, tớ với Lục Vân Sâm là kết hôn du lịch, ở đảo nhỏ nước ngoài làm hôn lễ quê hương, cũng rất lãng mạn đấy, hôn lễ của cậu với Lãnh Hoài Cẩn định làm như thế nào?”

Hôn lễ sao?

Thẩm Vị Ương lắc đầu: “Cái này tớ chưa nghĩ tới, có lẽ A Cẩn có sắp xếp:

Cô chờ bất ngờ là được.

Nhớ tới cảnh tượng cầu hôn tối hôm qua, trong lòng Thẩm Vị Ương lại vô cùng ngọt ngào.

Mộ Thanh Hoan cũng vui thay cô: “Đúng vậy, thẩm mỹ Tổng giám đốc Lãnh nhà cậu tốt như vậy, đến lúc đó nhất định sẽ làm một hôn lễ long trọng cho cậu.”

“Đằng sau cũng hòm hòm rồi, phía trước đã làm xong chưa? Xong rồi thì chúng ta đi ăn cơm, tối hôm qua hình như công chúa Haya lại nổi điên, nghe nói đả thương

mấy vệ sĩ, trong đó có nước A chúng ta đấy, chắc lát nữa lúc ăn cơm còn làm loạn nữa, cậu phải cẩn thận một chút.”

Thẩm Vị Ương đang đánh son hơi sững sờ: “Cô ta đả thương vệ sĩ nước A? Chuyện khi nào?”

Mộ Thanh Hoan khinh thường bĩu môi: “Chính là chuyện tối ngày hôm qua, tối hôm qua màn cầu hôn của Lãnh Hoài Cẩn lớn như vậy, sau khi Haya biết thì điên rồi, sau

đó muốn làm loạn bị vệ sĩ nước A cản lại.”

“Có phải công chúa này bị rối loạn lưỡng cực không thế, rõ ràng tổng giám đốc Lãnh nhà cậu đã từ chối cô ta, cậu cũng so tài thắng cô ta rồi, nếu cô ta còn cần chút mặt mũi thì bây giờ nên cút về nước mới đúng.”

“Ai biết được, giao lưu văn hóa kết thúc là xong, cô ta muốn làm loạn thì kệ cô ta làm, dù sao mất mặt là nước Y.”

Mộ Thanh Hoan bị màu son của cô thu hút: “Những thứ này đều là màu mới của các nhãn hiệu, cậu đã mua hết rồi á, cũng quá giàu rồi đi.”

Cô nhớ kỹ Vị Ương trước kia cũng không phải là người phô trương lãng phí như vậy, sẽ chỉ chọn mấy màu mình thích cảm thấy phù hợp mà mua.

Thẩm Vị Ương cũng hơi sững sờ, sau đó mới nhìn son môi rực rõ muôn màu trên kệ cười nói: “Chắc là A Cẩn người chuẩn bị, cậu không nói tớ cũng không để ý, mã màu lại đầy đủ như vậy.”

Mộ Thanh Hoan cảm giác mình bị chua đến: “Không được, tớ không ở đây nổi nữa, trong căn phòng này tràn đầy vị chua làm của tình yêu.”

Thẩm Vị Ương bị chọc cười: “Cậu có thích màu nào thì lấy đi, không phải khách sáo với tớ.”

Mộ Thanh Hoan cũng không khách sáo với cô: “Vậy tớ sẽ chọn đấy nhé, cậu cũng đừng đau lòng.”

Thẩm Vị Ương nở nụ cười: “Cậu thích thì lấy, chẳng có gì không nó cả.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK