“Xin lỗi, em không cố ý tới đây làm phiền anh.”
Từ biểu hiện của Lãnh Diệp, Thẩm Vị Ương biết tính nghiêm trọng của vấn đề lần này, điều đầu tiên cô nói chính là xin lỗi Lãnh Hoài Cẩn.
Ngược lại Lãnh Hoài Cẩn không trách cứ cô giống như đối với những người khác.
“Người không biết không có tội, về sau không nên bốc đồng, em có thể bàn bạc với anh trước.”
Anh cũng có lỗi trong chuyện này, không giải thích rõ ràng với cô mà đã vội vã đưa cô đi.
May mắn thay, cô có khả năng hack hệ thống an ninh mà nhà họ Lãnh tự hào nhất.
Thẩm Vị Ương nghe anh nói như vậy, trong lòng hơi xúc động: “Sau này? Chúng ta thật sự còn có sau này ư?”
Cô không ngờ rằng lần này anh không hề né tránh chuyện tổ chức sinh nhật cho cô, cô đã sẵn sàng tâm lý bị anh quỵt nợ rồi.
Bây giờ anh nói chuyện với cô một cách tự nhiên và quen thuộc, trong lòng cô cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Lãnh Hoài Cẩn cũng không biết quyết định của mình là đúng hay sai, nhưng anh không hối hận vì quyết định cho cô một tương lai.
Hôm sinh nhật anh đã trêu chọc cô gái nhỏ, không cần phải làm cô tổn thương để sau này phải hối hận.
“Em ở Đế Đô học tập cho giỏi, hai năm nữa anh sẽ đến tìm em.”
Tâm trạng của Thẩm Vị Ương vừa mới bình ổn trở lại, sau khi nghe anh nói như vậy lại như bị dội một gáo nước lạnh.
“Hai năm sau? Anh có ý gì?”
Cô cũng không biết chuyện của Ám Dạ, nên khi nghe Lãnh Hoài Cẩn nói như vậy, cô còn tưởng rằng anh chỉ đang qua loa lấy lệ với mình.
Nhưng Lãnh Hoài Cẩn không thể nói nhiều về chuyện của Ám Dạ, đặc biệt là khi kế hoạch Cực Lạc Yến 1.0 đã bị thất bại, nếu nói thêm nữa có thể sẽ gây ra hậu quả
nghiêm trọng.
Anh chỉ muốn cô sống an toàn trong hai năm anh không ở bên, anh không thể để cô trở thành điểm yếu của mình và là nhân tố không chắc chắn trong kế hoạch tiếp
theo của anh được.
“Em cần đợi anh hai năm, hơn nữa trong khoảng thời gian này tuyệt đối không được để người khác biết em quen anh, không được có quan hệ gì với nhà họ Lãnh, cứ coi như chúng ta chưa từng quen biết, sống một cuộc sống bình yên như trước đây.”
được.
Anh cân nhắc giải thích một phen cho cô hiểu, hy vọng cô có thể hiểu chuyện.
Nhưng không người phụ nữ nào có thể chấp nhận một lời giải thích không rõ nguyên nhân hậu quả như vậy.
“Lãnh Hoài Cẩn, có phải anh đã hối hận không?”
Cô nắm chặt điện thoại, bướng bỉnh hỏi người ở đầu dây bên kia.
“Bảo em giả vờ không quen biết anh, cho em một thời hạn hão huyền để đợi anh, thực ra là nói cho em biết đừng quấy rầy anh nữa phải không?”
Lãnh Hoài Cẩn không giỏi giải thích, lại không có kiên nhẫn với phụ nữ, chỉ muốn giải quyết vấn đề theo cách đơn giản nhất.
Trong vòng hai năm cô cũng không thể chạy thoát, tệ nhất là sau khi nhiệm vụ hoàn thành trong hai năm, anh sẽ đến gặp cô để xin lỗi và nghiêm túc theo đuổi cô là
Ôm suy nghĩ này, Lãnh Hoài Cẩn khẳng định suy đoán của cô: “Đúng vậy, tôi hối hận rồi, tôi chỉ thương hại em, muốn an ủi em một chút thôi, ai ngờ em lại nghiêm túc như vậy.”
“Vị Ương, em thật sự vẫn còn con nít, nếu là người phụ nữ khác, chắc chắn sẽ không ngu ngốc giống như em.”
“Đúng vậy, là do em ngu ngốc nhưng chính anh trêu chọc em trước mà.”
Thẩm Vị Ương cảm thấy vô cùng tủi thân.
Vốn dĩ cô đã muốn từ bỏ anh, nhưng anh đã cho cô hy vọng.
“Chúng ta gặp nhau đi, nếu như anh muốn phủi sạch quan hệ với em thì làm ơn nói thẳng trước mặt em.”
Cô muốn anh nhìn thẳng vào mắt cô và nói với cô biết, chuyện mập mờ với cô chỉ là ý thích nhất thời của anh.
Nhưng Lãnh Hoài Cẩn từ chối, thậm chí còn nói một cách chế giễu: “Em vẫn nên nghĩ cách rời khỏi trang viên của nhà họ Lãnh thì hơn, chỉ cần tôi phủi sạch quan hệ với em thì tôi sẽ không bị em làm liên lụy, cuối cùng chỉ có mình em chịu tội, vì vậy em hãy thông minh lên, hợp tác với A Diệp để ra khỏi đó sớm.”
Nói xong, anh lập tức cúp điện thoại.
Trái tim Thẩm Vị Ương ngột ngạt, khó chịu giống như có hòn đá chặn lại.
Cô rất tức giận, cảm thấy Lãnh Hoài Cẩn thật khốn nạn, chơi đùa với cảm xúc của cô.
Nhưng cô lại càng giận bản thân mình, ngày đó cô bị anh dỗ dành đến lú lẫn, lại không bắt anh xác nhận quan hệ giữa hai người là như thế nào, cho nên bây giờ cô cũng không tư cách để gay gắt chỉ trích tên cặn bã này.
“Vị Ương, gọi xong rồi sao?”
Sau khi Thẩm Vị Ương điều chỉnh cảm xúc xong thì ra ngoài, trả lại điện thoại cho Lãnh Diệp.
Lãnh Diệp nhìn thấy tâm trạng của cô không tốt, lo lắng nói: “E hèm, tính cách anh ba của tôi là như thế, cậu đừng đặt nặng trong lòng. Chắc anh ấy không trách cậu đột nhiên xông vào nhà họ Lãnh đâu, dù sao cậu cũng không biết tình hình ở đây mà.”
“Không sao, anh ấy không có nói gì tớ hết.”
Thẩm Vị Ương mỉm cười, rõ ràng tâm trạng không vui vừa rồi đã biến mất.
“Anh ấy bảo tớ đợi anh ấy trở về rồi nói, trước hết nghe lời rời khỏi nhà họ Lãnh.”
Lãnh Diệp thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút lo lắng.
Anh ba không nói chuyện của Ám Dạ cho Thẩm Vị Ương biết đó chứ, đây là vi phạm kỷ luật đấy, nếu có người phát hiện ra thì anh ba sẽ bị đuổi ra khỏi Ám Dạ
Cậu ấy cẩn thận quan sát Thẩm Vị Ương, có chút do dự hỏi: “Anh, anh ba của tớ còn nói gì với cậu không?”
Thẩm Vị Ương không trả lời mà mỉm cười nhìn cậu ấy hỏi lại: “Cậu cảm thấy anh ấy nên nói gì với tớ?”
Rõ ràng chỉ là một cô gái mà thôi nhưng bị ánh mắt dò xét của cô nhìn chằm chằm, Lãnh Diệp cảm thấy rất căng thẳng, cuối cùng cười khì khì nói: “Tớ cũng nhớ anh ba rồi, không biết khi nào anh ấy mới trở về nên mới hỏi cậu thử.”
Trong đáy mắt của Thẩm Vị Ương thoáng qua nét u ám rồi biến mất, nói không một chút cảm xúc: “Chuyện này nên hỏi anh ấy, bởi vì hình như anh ấy cũng không chắc lắm, không biết là không chắc hay không muốn nói cho tớ biết.”
“Là không chắc đấy!” Tuy rằng thấy Vị Ương quan tâm đến anh ba như vậy khiến trong lòng Lãnh Diệp có chút khó chịu nhưng cậu ấy vẫn muốn hai người hòa thuận với nhau: “Vị Ương, anh ba của tớ rất thích cậu, từ trước đến nay anh ấy chưa từng tốt với cô gái nào như thế.”
Vậy sao?
Vậy thái độ thả thính mà không chịu nhận của anh bây giờ là có ý gì?
Trong lòng Thẩm Vị Ương cảm thấy bối rối, buồn bực, nhưng cô không rút dây động rừng với Lãnh Diệp.
Lãnh Diệp bảo cô đợi trong phòng Lãnh Hoài Cẩn, buổi tối đến tìm cô đưa cô ra ngoài, sau đó lập tức rời khỏi biệt thự của Lãnh Hoài Cẩn.
Khi Thẩm Vị Ương đang định sử dụng máy tính của Lãnh Hoài Cẩn tiếp, Lãnh Diệp bỗng quay đầu lại khiến cô giật mình, lập tức giả vờ không có chuyện gì ngồi đó
nghịch điện thoại của mình.
Lãnh Diệp cảm thấy cô có vẻ hơi kỳ lạ nhưng cậu ấy không nói chính xác được là lạ ở đâu, vì vậy chỉ dặn dò một câu: “Đúng rồi, đừng chạm vào các thiết bị điện trong
phòng của anh Cẩn, buổi tối cũng đừng bật đèn, cũng đừng dùng nước. Lúc anh ấy không ở nhà sẽ không có ai đến, đừng để phía bà cụ kiểm tra đồng hồ điện nước mà
phát hiện manh mối.”
“Ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng phải để ý ư?”
Thẩm Vị Ương tặc lưỡi không nói nên lời.
Rốt cuộc nhà họ Lãnh là một nơi như thế nào, mà có nhiều việc ức chế đến thế.
Mặc dù cô ăn nhờ ở đậu ở nhà họ Lâm nhiều năm, cũng sống một cuộc sống rất mệt mỏi nhưng so với bầu không khí của nhà họ Lãnh thì nhà họ Lâm đã hơn
nhiều.
Lãnh Diệp cười khổ: “Bà nội không thích anh ba và anh hai nên Vị Ương à, nếu như bà nội biết cậu và anh ba có quan hệ tốt sẽ bắt cậu lại đó, rồi gây rắc rối cho anh ấy, vậy nên cậu thông cảm một chút nhé?”