Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi chỉ muốn biết tại sao công ty lại trừ hết tiền lương tiền thưởng của tôi nên có nhắn tin hỏi cô, cô… Cô còn trả lời tin nhắn tôi nữa mà.”

Tưởng Kiện rút điện thoại di động ra, trong điện thoại anh ta thật sự có tin nhắn của Thẩm Vị Ương: “Hiện giờ tình hình công ty đang rất tệ, trừ phi có người nào đó

không chịu nổi áp lực phải nhảy lầu, nếu không với cục diện như hiện tại sẽ không thể kéo dài thêm được nữa. Về chuyện của cậu, tôi sẽ cố gắng thăm dò, nếu hết cách thật tôi sẽ bù tiền lại cho cậu, cậu chỉ cần yên tâm chăm sóc mẹ là được, tôi sẽ cố giúp cậu hết mức có thể.”

Nhìn qua thì tưởng là chân thành, giống như một ông chủ tốt bụng thật lòng quan tâm tới nhân viên. Nhưng nếu nhìn ở một góc độ khác, đây là đang cố tình kích thích

khiến Tưởng Kiện có suy nghĩ sai lệch.

Cô hỏi Tưởng Kiện bằng giọng điệu run rẩy: “Cậu nhảy lầu chỉ vì đọc cái này thôi sao? Cậu bị tin nhắn này dắt mũi?”

“Đúng vậy.” Tưởng Kiện gật đầu, nhưng anh ta lập tức phủi sạch quan hệ giúp Thẩm Vị Ương: “Nhưng tôi biết quản lý Thẩm không hề có ý kêu tôi đi nhảy lầu, cô chỉ muốn nói áp lực từ bên trên quá cao, trừ phi có một chuyện gì đó vượt tầm kiểm soát xảy ra nếu không sẽ không thay đổi được chế độ 996. Tôi biết cô không hề có ý muốn

kêu tôi nhảy lầu.”

“Đây là tôi tự muốn vậy, khi đó tôi thật sự đến bước đường cùng rồi. Phía bệnh viện đòi tiền, tôi muốn đề nghị công ty cho tôi ứng trước tiền thưởng, nhưng có ai ngờ còn chưa kịp mở miệng đã bị thông báo trừ lương thưởng từ phòng tài vụ. Mà tình trạng bệnh mẹ tôi không thể kéo dài thêm được nữa, nên tôi nghĩ nếu cái chết của tôi có thể giúp cô giải vây, cũng như có thể giúp mẹ tôi có một con đường sống. Vậy ít ra tôi chết cũng có chút ý nghĩa.”

Thẩm Vị Ương cảm thấy sống lưng lạnh toát, cô nhìn anh ta: “Cậu có số điện thoại của phòng tài vụ không? Cho tôi.”

“Còn nữa, tôi đã chi trả toàn bộ tiền thuốc men cho mẹ cậu rồi, tại sao sau lại phát sinh thêm nữa?”

Tưởng Kiện gửi số điện thoại cho cô, sau lại nói: “Đoạn sau có bổ sung thêm một số thuốc, số tiền cô chuyển vào tài khoản mẹ tôi không đủ dùng, mà tôi cũng ngại làm phiền cô cho nên mới… Thật sự xin lỗi, có phải tôi lại gây thêm phiền phức cho cô rồi không?”

Thẩm Vị Ương: “Không có, vậy tôi sẽ chuyển thêm hai triệu vào tài khoản mẹ cậu, nếu sau này có phát sinh thêm gì cậu cử tới tìm tôi. Còn nữa, cậu có thể đi hỏi ý kiến

bác sĩ Trác Thính Phong trước, đừng tin mấy lời người khác nói.”

Tưởng Kiện gật đầu, nhưng khi thấy biểu cảm cô có gì đó không ổn, anh ta lại hỏi: “Quản lý Thẩm này, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Sao trông sắc mặt cô khó coi vậy?”

Thẩm Vị Ương: “Không có gì đâu, cậu nghỉ ngơi cho tốt.”

“Cậu phải nhớ kỹ, chỉ khi được chính cậu chăm sóc tình trạng sức khỏe mẹ cậu mới chuyển biến tốt được. Bây giờ, trên thế giới này bà ấy chỉ có thể dựa vào mình cậu nữa thôi, cậu không được để bà ấy đau lòng, có biết chưa?”

Tưởng Kiện gật đầu, rơm rớm nước mắt: “Tôi biết rồi, cảm ơn quản lý Thẩm, sau này tôi sẽ trả lại cô số tiền đó.”

Thẩm Vị Ương: “Trước mắt lấy thẻ bảo hiểm y tế ra thanh toán đi, chắc số tiền còn lại cũng không nhiều đâu. Có gì sau này nói.”

Cô không thiếu mấy triệu này, nhưng cũng không cần thiết ra vẻ cao cao tại thượng nói Tưởng Kiện không cần trả lại cô cái gì. Bởi đối với một thanh niên vừa mới đặt

chân vào xã hội chưa được bao lâu, lòng tự tôn là thứ quan trọng nhất.

Nhưng cách làm việc của Trác Thính Phong thật khiến người ta cạn lời, không phải đã kêu anh ấy liệt mẹ Tưởng Kiên vào danh sách đặc biệt, sau đó thông báo với anh ấy là không cần thanh toán tiền kia mà?

Tại sao Tưởng Kiện biết mà vẫn làm vậy?

Trác Thính Phong: “Cậu nhóc đó nhìn thấy đơn thanh toán, mà cậu ta bận trước bận sau, cái gì cũng qua tay cậu ta, có giấu cũng không được.”

Lúc Thẩm Vị Ương tìm gặp Trác Thính Phong nói chuyện, anh ấy tỏ vẻ bản thân cũng thật oan ức.

Thẩm Vị Ương thở dài: “Sau này lúc xem bảo hiểm y tế, nếu được thì cố gắng chi trả nhiều hơn giúp cậu ta, cậu bé này đã vất vả lắm rồi.”

“Ngoài ra hôm nay tôi tới tìm anh là còn chuyện nữa, theo lời cậu ta nói sáng hôm qua các anh đột nhiên bổ sung thêm một số loại thuốc rất đắt tiền, báo giá ước chừng khoảng hơn triệu, đó là thuốc gì mà đắt vậy?”

Mặc dù bệnh của mẹ Tưởng Kiện rất nghiêm trọng, nhưng cũng chỉ cần phẫu thuật rồi điều trị dưỡng bệnh như bình thường mà thôi, không đến mức dùng thuốc đắt tiền như vậy.

Trác Thính Phong nghe xong cũng thấy kỳ lạ: “Tại sao lại như vậy? Chị có đơn thuốc không?”

Thẩm Vị Ương: “Không có, chỉ nghe một y tá nói qua thôi. Anh mau kiểm tra lại đi, chuyện này rất quan trọng, nhất định phải làm rõ.”

Khoản viện phí bất ngờ tăng hơn một triệu chính là nguyên nhân kích động Tưởng Kiện nhảy lầu, nhất định phải làm rõ.

Nhân lúc Trác Thính Phong ra ngoài kiểm tra camera giám sát, Thẩm Vị Ương gọi điện đến phòng tài vụ hỏi về vấn đề trừ tiền thưởng của Tưởng Kiện.

Người phòng tài vụ kia ấp úng không nói được lời nào.

Thẩm Vị Ương cũng không hỏi thêm nữa, khẽ nói: “Tôi không có ý gì khác, là tổng giám đốc Lãnh kêu tôi báo với anh nhất định phải giữ kín miệng, không nên nói những chuyện không nên nói, có biết chưa?”

Quả nhiên, nhân viên kế toán kia hoàn toàn mắc mưu: “Dạ dạ, quản lý Thẩm cứ yên tâm, chuyện tổng giám đốc Lãnh dặn tôi tuyệt đối không nói ra ngoài đâu.”

Nhận được đáp án mình muốn, trái tim Thẩm Vị Ương nguội lạnh một nửa, cô dựa vào bàn làm việc của Trác Thính Phong, ngây người một lúc.

Một lát sau, Trác Thính Phong quay về với sắc mặt rầu rĩ, lao thẳng tới máy tính đăng nhập vào app công việc nội bộ của bệnh viện.

Sau khi gõ gõ bàn phím, sắc mặt anh ấy lại càng khó coi hơn.

Thẩm Vị Ương cười khổ: “Là anh ấy đúng chứ?”

Trác Thính Phong nhìn cô hỏi với vẻ kinh ngạc: “Chị biết ai sao?”

Thẩm Vị Ương nở nụ cười chua xót: “Anh nói trước đi, chuyện là thế nào?”

Trác Thính Phong cả giận: “Có người lấy trộm tài khoản làm việc của tôi, sau đó sai y tá cầm thuốc đi dọa Tưởng Kiện. Mẹ, đúng là nhàm chán thật, còn lấy tính mạng

con người ra để đùa giỡn, tôi nhất định phải bắt được anh ta.”

Dứt lời, anh ấy nhìn khuôn mặt có phần bất an của Thẩm Vị Ương, ngẩn người khoảng vài giây xong hỏi: “Vị, Vị Ương, không phải anh Cẩn đâu đúng không? Tại sao anh ấy lại làm như vậy? Hay là vì biết chị giúp người đàn ông khác nên ghen?”

Chuyện này cũng không phải không có khả năng.

Vào cái ngày anh tỉnh lại, chỉ vì thấy anh ấy và Thẩm Vị Ương ngồi nói chuyện trong văn phòng mà xông lên đánh anh ấy mấy cái.

Lúc đó nhìn qua cũng không thể hiểu được, nhưng không hẳn là không thể lý giải.

Đó là vì sự chiếm hữu của anh với Thẩm Vị Ương quá lớn, thậm chí nó còn đạt đến mức biến thái.

Thẩm Vị Ương thở dài, đôi mắt có chút mơ hồ: “Anh có biết chuyện Tưởng Kiện nhảy lầu ở Lãnh Thị chưa?”

Chuyện lớn như vậy sao Trác Thính Phong không biết cho được.

Chẳng lẽ Tưởng Kiện nhảy lầu là vì…

Trác Thính Phong vừa kinh vừa sợ, anh ấy đứng bật dậy, nhìn Thẩm Vị Ương nói với vẻ căng thẳng: “Có phải ý chị là Tưởng Kiện bị anh Cẩn ép nhảy lầu?” Thẩm Vị Ương: “Nói chính xác thì là dụ dỗ, theo như tôi nghĩ thì nó giống như lời mấy anh nói trước đây. Dù nhân cách chính không làm, nhưng nhân cách phụ lại làm.”

Chỉ nghĩ đến thôi cô đã thấy lạnh sống lưng rồi, sự cố chấp hoang tưởng của nhân cách phụ đó vượt xa sức tưởng tượng của cô.

“Bác sĩ Trác, tình hình hiện giờ của anh ấy rất nguy hiểm, tôi cầu xin anh, nhất định phải hoàn thành phương án trị liệu dung hợp nhân cách càng sớm càng tốt.”

Nếu cứ để như vậy, cô cũng không biết Lãnh Hoài Cẩn còn làm ra những chuyện ghê tởm gì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK