Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Vị Ương không ngờ tối nay Lãnh Hoài Cẩn lại tới, càng không ngờ rằng anh và Liễu Hoài Xuyên, hai người đàn ông đã ngoài ba mươi, lại trẩu tre đánh nhau trước

a nhà cô.

“Lãnh Hoài Cẩn, dừng lại đi.”

Cô bước tới can ngăn, tách Lãnh Hoài Cẩn và Liễu Hoài Xuyên ra.

“Đêm rồi anh phát điên gì vậy?”

Lãnh Hoài Cẩn có chút đau lòng nhìn cô, tức giận nói: “Anh phát điên gì sao? Thẩm…”

“Anh vào trước đi, đừng đứng ở trước cửa để người ta chê cười.”

Ngay lúc anh định gọi tên thật của cô, cô lập tức kéo anh vào, cắt ngang lời anh.

Cô không muốn thêm một người nào biết về việc hoán đổi cơ thể kỳ lạ này.

Lãnh Hoài Cẩn cũng ý thức được vừa rồi mình nói nhầm, sau khi vào nhà, anh chỉ đứng sững ở đó, không nói lời nào.

Nhưng Lưu Hoài Xuyên lại nhìn Thẩm Vị Ương với vẻ mặt khó coi: “Diệp Chiêu Chiêu, cô có thể giải thích vì sao một người đàn ông đã có gia đình, buổi tối lại đến tìm cô không?”

Thẩm Vị Ương hờ hững nói: “Tại sao tôi phải giải thích với cảnh sát Liễu?”

Lưu Hoài Xuyên cười lạnh: “Bởi vì vợ của anh ta, Thẩm Vị Ương, vừa là bạn thân nhất vừa là ân nhân của tôi, tôi không cho phép bất kỳ kẻ nào tôn thương cô ấy.”

Tất nhiên Thẩm Vị Ương hiểu rõ tại sao một người luôn thận trọng như anh ấy, lúc nãy lại đánh nhau với Lãnh Hoài Cẩn.

Nhưng bây giờ mọi việc phức tạp, cô không thể giải thích trong một hai câu được, mà cô cũng không muốn giải thích.

Cô liếc nhìn vẻ mặt thờ ơ của Lãnh Hoài Cẩn rồi nói với Liễu Hoài Xuyên: “Thật ra tôi là em họ của cô Thẩm, tối nay anh ấy đến gặp tôi, có lẽ là do chị họ tôi đã xem tin tức rồi nên bảo anh ấy đến đây trông tôi.”

Liễu Hoài Xuyên không tin, nhìn Lãnh Hoài Cẩn, hỏi: “Có thật vậy không?”

Lãnh Hoài Cẩn khinh thường cười khẩy: “Cảnh sát Liễu đối xử với tôi như thể tôi là tội phạm vậy, vậy tại sao anh không giải thích lý do một người đã có bạn gái như anh, buổi đêm lại xuất hiện ở nhà một người phụ nữ sống một mình, anh đến đây làm gì?”

Lưu Hoài Xuyên bị anh nói đến mức nghẹn lời, cuối cùng không nói được câu nào, có chút xấu hổ nhìn Thẩm Vị Ương nói: “Cô Diệp, hôm nay cảm ơn cô đã giúp đó, tôi về trước đây, lát nữa nếu cần giúp gì thì cứ gọi điện cho tôi.”

Thấy anh ấy cuối cùng cũng định rời đi mà không đắn đo gì thêm, Thẩm Vị Ương thở phào nhẹ nhõm: “Vâng vâng, tạm biệt cảnh sát Liễu, anh cũng vậy, nếu sau này có việc gì cần tôi giúp, cứ việc nhờ, nếu tôi có thể giúp được thì chắc chắn sẽ giúp.”

Sau khi Liễu Hoài Xuyên rời đi, Lãnh Hoài Cẩn mới nói: “Vừa nãy tại sao em lại giúp anh ta bắt nạt anh?”

Thẩm Vị Ương không khỏi trợn tròn trắng: “Tôi thích giúp ai thì giúp người đấy, anh Lãnh quản được tôi sao?”

Lúc đó cô chỉ tiện tay kéo, tách hai người ra, xác suất vấn đề, sao lại nhiều như vậy?

“Anh đến gặp tôi làm gì? Nếu không có việc gì thì xin mời anh rời khỏi đây ngay, cô nam quả nữ ở cùng nhau, nói chung là không ổn đâu.”

Lãnh Hoài Cẩn không có nửa ý định rời đi, đi thẳng vào phòng ngủ: “Chúng ta là vợ chồng, gì mà cô nam quả nữ?”

Thẩm Vị Ương đuổi theo, rất không hài lòng với hành vi coi nhà người khác như nhà mình của anh: “Lãnh Hoài Cẩn, anh đừng quá đáng như thế, ai là vợ chồng với anh chứ, tôi đã nói với anh rồi, trước đây tôi chỉ… anh làm gì vậy!”

Sau khi nhìn thấy người đàn ông vào phòng, bắt đầu cởi quần áo, mắt cô mở to suýt rớt ra ngoài, cảm thấy người đàn ông này rất vô lý.

Nhưng người đàn ông đang cởi quần áo nhìn cô với vẻ mặt giả nai, nói: “Anh buồn ngủ rồi, muốn tắm xong rồi đi ngủ.”

Thẩm Vị Ương: “… Muốn ngủ thì về nhà anh mà ngủ, anh ngủ ở nhà tôi làm gì, mau cút về đi.”

Cô bước tới đè tay đang cởi cúc áo sơ mi của anh, sau đó cầm lấy áo khoác nhét vào tay anh, đẩy anh ra ngoài.

“Bây giờ tôi đã đủ tai tiếng rồi, nếu ngày mai đưa tin tôi đang quyến rũ một người đàn ông đã có gia đình, thì tôi hoàn toàn tiêu đời đấy, anh biết không?” “Không đâu.”

Anh nắm tay cô, ôm cô vào lòng, thì thầm nhẹ nhàng vào tai cô.

“Anh đã ly hôn với cô ta rồi.”

Cái gì.

Thẩm Vị Ương sửng sốt, quên giãy giụa.

Thật lâu sau, cô mới tìm lại được giọng nói khàn khàn của mình: “Tại sao, anh có thể ly hôn sao?”

Không phải nói là quân hôn thì không thể ly hôn sao?

“Có thể ly hôn.” Lãnh Hoài Cẩn đưa tay vuốt mái tóc dài của cô an ủi, trong mắt anh tràn đầy đau khổ vì cô: “Anh đã nói, nếu em không thể quay về, anh sẽ rời đi.”

“Ai muốn đi với anh chứ?”

Thẩm Vị Ương xúc động đẩy anh ra, hốc mắt đỏ hoe nhìn anh, tức giận nói.

“Có phải vì chuyện này mà anh phải nhập viện hơn một tháng không? Có phải vì chuyện này mà anh mất chức vụ tổng giám đốc tập đoàn Lãnh Thị? Lãnh Hoài Cẩn, anh quá hồ đồ rồi!”

Anh đã trải qua muôn vàn khó khăn để có được mọi thứ trước mắt, nhưng tại sao, tại sao anh lại từ bỏ, tất cả những thứ này đều do chính anh đổi lấy bằng những vết sẹo và vết thương, tại sao anh lại từ bỏ tất cả vì cô.

Thẩm Vị Ương cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay to lớn vô hình nào đó hung ác xé nát, đau lòng đến mức khó thở.

“Tại sao em lại khóc? Chẳng lẽ anh mất đi tất cả rồi, em không còn yêu anh nữa sao?”

Anh bước tới nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, thương hại nhìn cô.

“Vị Ương, em yên tâm, cho dù anh rời khỏi nhà họ Lãnh, nhưng anh vẫn có thể nuôi em và bọn trẻ.”

Cô rất muốn phủ nhận cô không phải là Thẩm Vị Ương lần nữa, nhưng bây giờ anh đã mất tất cả vì cô, cô không đành lòng lừa dối anh, nói những từ chối anh.

Anh có thể hy sinh lớn như vậy là bởi vì anh đã xác định cô chính là Thẩm Vị Ương, cho dù cô có phủ nhận thế nào cũng vô ích.

Vậy nên, cô không muốn lãng phí thời gian vào cuộc tranh cãi vô nghĩa này.

“Anh đi tắm trước đi, tôi ra ngoài mua bộ ngủ cho anh.” Cô nói bằng giọng khàn khàn.

Anh kỳ lạ nhìn cô, hỏi: “Em không muốn biết chuyện gì đã xảy ra sao?”

Cô đã rất nhẫn nhịn, khiến anh có chút lo lắng, anh vẫn sợ cô sẽ rời đi bất cứ lúc nào.

Ít nhất, cô nên hỏi bọn trẻ làm thế nào bây giờ.

Cô lắc đầu cười khổ: “Em muốn ở một mình để bình tĩnh trước, em sợ tình cảm của anh quá sâu nặng, em chịu không nổi.”

Cô nói xong, lập tức đẩy cửa đi ra ngoài với tình trạng trong lòng ngổn ngang

Cô có tài cán gì mà có thể khiến ông chủ giàu có hy sinh tất cả vì cô.

Rời khỏi dòng họ, thứ mất không chỉ là của cải quyền lực, mà còn là tôn nghiêm ở Đế Đô sau này.

Khi còn là người đứng đầu nhà họ Lãnh, anh và nhà họ Lãnh cùng nhau đạt thành tựu, ở Đế Đô một tay che trời, không ai dám hó hé với anh, cho dù trong lòng bất mãn

nhưng vẫn phải nhịn.

Nhưng khi anh mất đi tất cả những thứ này, những tên hề có thù oán với anh không dám nói ra chỉ biết chèn ép anh, làm nhục anh hàng ngàn lần.

Một Lãnh Hoài Cẩn kiêu hãnh như vậy, sao có thể bị rơi vào vũng lầy, bị đám người này bắt nạt chứ.

Cô không muốn thấy dáng vẻ sa sút của anh.

Đặc biệt là vào giây phút cuối cùng của cuộc đời.

Dù sao thì cô cũng không sống được bao lâu nữa, còn không bằng giờ cô đi chết luôn, ít nhất để bây giờ anh quay đầu hối cải vẫn chưa muộn.

Nhìn dòng sông cuồn cuộn dưới cầu, cô nắm chặt tay vịn, thầm nghĩ nếu lúc này cô chết, A Cẩn của cô vẫn có thể kiêu hãnh đứng trên mây như trước, vẫn là ông chủ

gia đình quyền quý và giàu có, về sau sẽ không ai có thể làm tổn thương anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK