“Anh Nhiếp Tuy? Nhiếp Tuy đã ở đó sao?”
Anh Tinh hoài nghi nhìn Lãnh Diệp, hy vọng câu trả lời của anh ấy không phải như những gì mà cô ấy nghĩ.
Nhiếp Tuy là một người nhiệt tình và tích cực, suốt thời gian qua anh ấy đã luôn giúp đó cô ấy, sao anh ấy có thể là loại người làm ra chuyện thấp kém như vậy
được?
Lãnh Diệp thương hại nhìn cô ấy: “Anh biết rằng trong thời gian ngắn em sẽ không chấp nhận được chuyện này, thực ra anh cũng không tin Nhiếp Tuy sẽ làm như thế, chuyện đã đã thật sự xảy ra, nếu không phải đêm đó Tiêu Diễn tình cờ đi ngang qua thì có khi Nhiếp Giang đã chết rồi.”
Diệp Phù Tô thấy Lãnh Tĩnh có vẻ không thoải mái nên thuận theo Lãnh Diệp chuyển đề tài: “Tiêu Diễn, đây là ai vậy, hình như tôi đã từng gặp qua rồi.”
Lãnh Diệp: “Gia chủ nhà họ Tiêu, một trong mười đại gia tộc cũng từng là bạn thân của anh Cẩn, đêm đó Nhiếp Giang đã tận mắt chứng kiến em gái mình bị làm nhục đến chết, Nhiếp Tuy vốn dĩ định dẫn anh ta theo nhưng vô tình vào thời điểm đó Tiêu Diễn đang có mâu thuẫn với Nhiếp Tuy, chính điều đó đã cứu anh ta nhưng cuộc sống của Nhiếp Giang thì không còn ai có thể giúp được.”
“Khi anh ta bàng hoàng trở về nhà thì thấy cảnh mẹ mình đã treo cổ tự tử, trên điện thoại bà thì đang phát trực tiếp cảnh em gái bị người khác hãm hiếp, lúc đó anh ta dường như sắp gục ngã nên đã tìm đến cha dượng, người cha dượng cũng chỉ thở dài và tâm sự với anh ta rất nhiều xong rồi cũng theo đó treo cổ tự sát.”
“Thật ra cha dượng của anh ta cũng xem đoạn phát sóng đó rồi hộc máu từ lâu, nên ông ấy chỉ muốn được gặp Nhiếp Giang, nói với anh ta rằng hãy sống thật tốt xong
ông ấy chọn cách tự sát để không liên luỵ đến Nhiếp Giang.”
Tâm trạng Diệp Phù Tô có chút phức tạp: “Nói cách khác, vào ngày đó cả ba người thân của Nhiếp Giang đều chết vì Nhiếp Tuy.”
Lãnh Diệp gật đầu: “Cho nên không phải Nhiếp Giang không muốn nói rõ ràng cho anh biết, mà vì đây là vết sẹo cả đời của anh ta thì làm sao có thể nói ra được.”
Lãnh Tình khàn giọng hỏi: “Những chuyện này thì có liên quan gì với ngài Diệp?”
Lãnh Diệp chưa kịp giải thích thì Diệp Phù Tô đã lên tiếng: “Lúc đó tôi là người điều hành câu lạc bộ, khi anh ta nhờ tôi tôi giúp nhưng tôi lại không để tâm đến.”
cười.
Giọng anh ấy khàn khàn, nói xong còn luồn tay vào tóc, đau khổ cúi đầu xuống.
Mặc dù đó không phải chủ ý của anh ấy, nhưng nếu lúc đó cựu thần Phù Tô chịu ra tay thì cô gái ấy đã không chết thảm như vậy.
Đối với các vị cựu thần của thế giới đó, đồng loại còn có thể tàn sát lẫn nhau, đối với những người bình thường thì niềm vui và nỗi buồn của họ dường như thật nực
“Mấy ngày sau đó, Nhiếp Giang muốn nhờ tôi thu thập chứng cứ để kiện những người kia nhưng tôi cũng không giúp anh ta, nghe thuộc hạ báo cáo xong đã sai người đuổi anh ta ra ngoài.”
Diệp Phù Tô đau khổ nói, nói xong còn hỏi Lãnh Diệp.
“Anh có giấy bút không?”
Lãnh Diệp gật đầu rồi đưa giấy bút qua cho anh ây
Diệp Phù Tô: “Lúc đó anh ta rất nhếch nhác hoàn toàn khác với dáng vẻ tổng thống bây giờ, tôi thậm chí còn không biết tên anh ta, nếu như lúc này cậu không kể
chuyện đó có khi tôi còn không nhớ ra.”
Trong khi nói chuyện, anh ấy đã viết tên của những người đó lên tờ giấy và đưa cho Lãnh Thanh đang đang xuất thần.
“Trên đây là danh sách những tên dã thú đã cùng Nhiếp Tuy làm nhục em gái anh ta, anh ta bắt tôi chắc là vì muốn biết những người này là ai, lúc đo dưới sự kích thích
tột độ như vậy khiến anh ta hoàn toàn không thể nhớ những khuôn mặt này, vì vậy tôi đã viết chúng ra cho anh ta.”
“Phiền cô Lãnh Tinh hãy chuyển tờ giấy này cho anh ta, nếu như anh ta còn tức giận muốn báo thù tôi thì nhà họ Diệp cũng sẽ không nói gì.”
Anh ấy không giết người nhưng lại gián tiếp hại chết người.
Nếu như lúc đó cựu thần Phù Tô còn chút chút nhân từ trong lòng thì thiếu nữ kia đã không chết thê thảm như vậy.
Nếu như anh ấy vẫn là bản thân mình trong thời điểm đó, thì cuộc sống của Nhiếu Giang đã mở sang một trang khác.
Gánh nặng tội lỗi như muốn bóp nghẹt anh ấy, anh ấy cũng đang chờ đợi sự trả thù của Nhiếp Giang.
Nhà họ Diệp đã làm ra không ít chuyện ác, giờ đây họ phải hứng lấy sự trả thù của Nhiếp Giang.
Lãnh Thanh run rẩy nhận lấy tờ giấy từ trong tay anh ấy, gấp lại cẩn thận: “Lần sau gặp mặt tôi sẽ đưa cho anh ta.”
Sau khi nói xong, cô ấy rơi vào trầm mặc hồi lâu.
Sau khi nhận được thông báo từ Lãnh Hoài Cẩn, Lãnh Diệp trực tiếp ra lệnh cho tài xế lái xe đến đài tế để đoán mệnh cho Diệp Tu Ly.”
Khi Lãnh Tình xuống xe thì thấy Tiêu Diễn đang đứng nói chuyện bên cạnh Lãnh Hoài Cẩn, lúc này mới khàn giọng nói với Lãnh Diệp: “Người đúng bên cạnh anh Cẩn là ngài Tiêu à? Người mà kể cho anh nghe chuyện lúc trước của Nhiếp Giang đúng không?”
Lúc này Lanh Diệp có kể rằng năm đó Tiêu Diễn đã cứu Nhiếp Giang, nên chuyện đó chỉ có mình Tiêu Diễn biết.
Lãnh Diệp biết cô ấy vẫn không tin Nhiếp Tuy là người như vậy nên vẫn muốn xác minh thêm, anh ấy cũng không ngăn cản: “Những gì lúc nãy anh kể cho em nghe
đúng là do Tiêu Diễn thuật lại, nhà họ Tiêu dự định sẽ đứng về phía Lục Vân Sâm trong cuộc bầu cử tổng thống lần này, họ tình cờ biết được Diệp Phù Tô bị Nhiếp Giang bắt đi nên tiết lộ chuyện này ra để bán ân huệ cho Vị Ương.”
Để Lãnh Tình không cần nghĩ nhiều nên Lãnh Diệp đã dẫn đầu làm sáng tỏ mọi chuyện: “Anh Cẩn cũng chỉ vừa mới biết được ân oán giữa hai anh em nhà họ Nhiếp, trước đây anh ấy vẫn luôn ở trong Ám Dạ sau này thì vào học viện quân sự, trong đó gặp gõ với Tiêu Diễn và Nhiếp Giang, vì vậy anh ấy cũng không biết nhiều về chuyện
của Nhiếp Giang, nếu không thì anh ấy cũng đã không trơ mắt nhìn bạn mình nhảy vào hố lửa của Nhiếp Tuy.
Lãnh Tinh cười khổ: “Em tin tưởng vào con người của anh Cẩn mà, anh đừng nghĩ nhiều.”
Ngay cả khi Lãnh Hoài Cẩn có biết chuyện này từ trước nhưng lại không nói với cô ấy thì cô ấy cũng sẽ không nói gì cả.
Có thể là do cô ấy có mắt mà không biết nhìn người, Lãnh Hoài Cẩn cũng không có nghĩa vụ phải bảo vệ cấp dưới của mình.
“Lãnh Tình, Diệp Phù Tô.”
Trầm Vị Ương đang đứng bên cạnh họ nhìn thấy Lãnh Diệp mang Diệp Phù Tô đến, lúc này mới yên tâm.
“Anh không sao chứ. có bị thương chỗ nào không?”
Tâm trạng Diệp Phù Tô không tốt nên chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, rồi hỏi về chuyện của Diệp Tu Ly.
Sau khi Lãnh Tình chào hỏi Thẩm Vị Ương, cô ấy muốn nói chuyện với Tiêu Diễn một lát.
Tiêu Diễn hơi nhướng mày, đầu tiên là trêu đùa nhìn nữ nhân đứng bên cạnh cười nói: “Mộ Vân, em đồng ý chứ?”
Mộ Vân dường như muốn câm nín: “Em đã nói gì đâu?”
Tiêu Diễn cười hai tiếng, sau đó nhìn Lãnh Tình giải thích: “Đây là vợ tôi Mộ Vân, em ấy rất hay ghen tuông mỗi khi tôi quá thân thiết với các cô gái khác, nên tôi phải hỏi ý kiến của em ấy trước.”
Lãnh Tinh lúng túng đứng đó, không biết nên tiếp lời như thế nào.
Mộ Vân xấu hổ đẩy Tiêu Diễn ra, tức giận nói: “Đừng có bêu rếu em là người hay ghen tuông như vậy, anh có việc thì đi làm đi.”
Cô ấy không phải loại phụ nữ không não, hơn nữa cô gái trước mặt hẳn là người của nhà họ Lãnh cũng không phải loại người ất ơ nào, hiển nhiên là bọn họ có chuyện nghiêm túc muốn nói với Tiêu Diễn.
Tiêu Diễn cười và trêu ghẹo cô ấy mấy câu rồi rời đi với Lãnh Tình.
“Ngài Tiêu, ngài có biết Nhiếp Tuy là con người như thế nào không?”