Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nói ít làm nhiều, trước bảy giờ tối nhất định phải rời khỏi đây, chín giờ sáng hôm sau chờ cậu chủ rời đi cô lại đến thu dọn sạch sẽ, hiểu chưa?”

iệu Tứ đưa Thẩm Vị Ương đến trước một tòa nhà chính và nói rõ ràng các quy tắc chính cho cô.

Thẩm Vị Ương khẽ gật đầu, giả vờ sợ hãi hỏi: “Quản gia Tứ, người sống trong tòa nhà này là bạn của cậu chủ sao?”

Triệu Tử lườm cô một cái: “Vừa rồi cô quên rồi sao? Nói ít làm nhiều. Người bên trong không phải người cô có thể dò hỏi, cũng không phải người cô có thể gặp. “Vị bên trong làm việc nghỉ ngơi cũng rất quy củ.”

Triệu Tứ lấy ra một chiếc điện thoại di động hạn chế chức năng và đưa nó cho Thẩm Vị Ương.

“1

“Đây là di động dùng trong công việc của cô, lát nữa tôi sẽ gửi lịch trình của cậu ta cho cô. Nếu ngày nào đó cậu ta có việc không làm theo lịch trình thì cậu ta sẽ gửi tin nhắn cho cô. Cô nhất định phải tránh xa cậu ta, đừng gặp cậu ta.”

Thẩm Vị Ương sửng sốt: “Nghĩa là gì?”

Triệu Tứ tức giận: “Hỏi nhiều thế làm gì! Una, tôi nói cho cô biết, nói ít làm nhiều. Ở đây cô không cần quan tâm đến những thứ khác ngoại trừ phục tùng.” Thẩm Vị Ương lập tức cúi đầu, ngoan ngoãn nói: “Vâng, tôi hiểu rồi.”

Triệu Tứ nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy còn được, cô đi vào đi. Bên trong mỗi lần chỉ có thể có một người quét dọn, tòa nhà lớn như thế, nhiệm vụ tương đối nặng đấy.”

Thẩm Vị Ương gật đầu, sau đó cẩn thận đi vào trong tòa nhà nguy nga.

Trước khi tìm được Thời Ngạn, cô nhất định phải làm tốt công việc của mình, bởi vì nếu làm không tốt, cô sẽ bị điều đến phía trước để tiếp khách.

Nghe nói chủ nhân của Cực Lạc Yến chỉ thích những cô gái sạch sẽ, cho nên những người hầu bên cạnh anh ta là an toàn nhất, không ai dám đụng vào.

Nếu như anh ta thật sự là Tô Ngự, vậy cô được làm người hầu bên cạnh anh ta cũng được coi là khá may mắn.

Tòa nhà chính được trang hoàng theo phong cách xa xỉ và quý phái của Tây Âu, tuy xa xỉ nhưng lại rất trang nhã, sẽ không khiến người ta cảm thấy đó là gu thẩm mỹ quê mùa của nhà giàu mới nổi.

Nhớ đến khuôn mặt có hơi lai Tây của Tô Ngự, Thẩm Vị Ương cảm thấy Tô Ngự này có thể là cậu ấm của một nhà quyền thế ở phương Tây.

Chỉ là những việc anh ta làm thực sự không giống việc một con người có thể làm.

Sau khi quan sát kỹ càng một lượt, cô chậm rãi men theo cầu thang xoắn ốc đi lên tầng. Cuối hành lang dài ở tầng hai quả nhiên có một căn phòng đóng kín cửa, trên đó treo một tấm biển “không được làm phiền”.

Nhớ đến mệnh lệnh của Triệu Tứ, cô không dám nhìn nhiều huống chi là gõ cửa.

Người vừa mới đến vẫn nên lấy thận trọng làm đầu.

Triệu Tứ nói qua một khoảng thời gian người hầu ở đây sẽ được thay đổi, cô nghi ngờ rằng không phải vì họ đã đắc tội với người bị cậu chủ giấu ở đây, mà là vì những

người hầu đã nhìn thấy khuôn mặt của người đó.

Chỉ có lời giải thích này là hợp lý nhất thôi.

Cô cẩn thận thu dọn nơi cần thu dọn trong ngôi nhà này, sau khi đồng hồ quả lắc trong phòng khách điểm bảy giờ, cô liền nhanh chóng rời đi.

Dù cho không thể nhìn thấy người bị giam cầm trong tòa nhà chính là ai, nhưng ít nhất cũng phải xác nhận xem người được gọi là cậu chủ này có phải là Tô Ngự hay

không.

Nếu là Tô Ngự, vậy thì tám chín phần mười người ở trong đó chính là Thời Ngạn.

Nhưng cô đợi một lúc cũng không thấy ai đến, ngược lại nhận được tin nhắn nhóm của Triệu Tứ. “Tám rưỡi tập hợp lại mở họp.”

Thẩm Vị Ương không thể không rời đi.

Không may là khi cô vừa đi, có một chiếc xe sang chảnh quý phái chạy tới, một người đàn ông tuấn tú tôn quý bước xuống xe. Nhìn qua tuổi cũng khá trẻ, nhưng khí chất lạnh lùng âm hiểm, mái tóc màu nâu tây và đôi mắt vàng nhạt khiến anh ta trông giống như một quý công tử bước ra từ bức tranh sơn dầu Tây Âu.

“Go back (Quay lại).”

Sau khi xuống xe, anh ta liếc nhìn cấp dưới của mình một cách thờ ơ, sau đó đôi chân mang giày da thủ công có giá trị đắt đỏ tiến bước vào tòa nhà.

Vừa vào tòa nhà chính đã nhìn thấy người đàn ông đang quấn chăn lông ngồi trong phòng khách đợi mình, sự lạnh bằng trên mặt anh ta mới tan đi một chút.

“Anh có nhớ em không?”

Anh ta nói tiếng Trung tốt một cách đáng kinh ngạc. Sau khi ôm người đàn ông mảnh khảnh trên ghế sô pha vào lòng, anh ta lập tức hít ngửi người đó như một đứa trẻ

đang ôm lọ kẹo.

“Anh Ngạn, em đang nói chuyện với anh, sao lại phớt lờ em, hửm?”

Khuôn mặt tái nhợt của Thời Ngạn chết lặng, giống như một con rối vô hồn.

Nghe giọng điệu có phần tức giận của anh ta, đôi mắt giống như đầm nước đọng của anh ấy khẽ chuyển động, khàn khàn hỏi anh ta: “Cậu muốn tôi nói cái gì?”

Tô Ngự nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó vừa xoa vừa hôn lên vành tai của anh ấy: “Nói anh nhớ em, anh yêu em, hoặc là những lời bùi tai khác em đều thích

nghe.”

Đối mặt với sự thân mật như rắn độc liếm láp, từ lâu Thời Ngạn đã không còn hơi sức kháng cự.

Đã ba năm rồi, anh ấy không thể trốn thoát được nơi này, thay vì chọc tức anh ta hại mình mang vạ thì thà học cách ngoan ngoãn, chầm chậm chịu đựng cho qua ngày.

Đợi đến một ngày nào đó mình già đi khiến Tô Ngự vừa nhìn đã ghê tởm, lúc đó bản thân sẽ được giải thoát.

“Anh nhớ em.”

Anh ấy lặp lại như một cái máy.

Tô Ngự gục đầu trên cổ anh ấy rồi day nhè nhẹ, giọng nói như bị bóp nghẹt: “Không phải nói như vậy.”

Thời Ngạn không nói nữa, yên lặng giống như một con búp bê tinh xảo mặc anh ta chơi đùa.

Tô Ngự đột nhiên bực bội, trực tiếp xé quần áo đè anh ấy dưới thân, hai con người nhạt màu lóe ảnh đỏ: “Nói yêu em đi, nói đi, nói đi!”

Ảo tưởng về sự dịu dàng vừa rồi đã bị xé toạc trong tích tắc, đối phương mất trí tấn công như một con thú bị mắc bẫy.

Thời Ngạn chịu đựng đau đớn và nhục nhã, cắn chặt môi không chịu rên một tiếng.

Vốn dĩ mỗi lần anh ta đến đều xảy ra chuyện như vậy, anh ấy cũng đã quen rồi.

“Anh Ngạn, em xin lỗi, cảm xúc của em bị mất khống chế.”

Sau trận giày vò dữ dội, Tô Ngự bế anh ấy lên ôm vào lòng, hoà hoãn lại cơn giận trong người.

Thời Ngạn vẫn im lặng.

Tô Ngự ôm chặt lấy anh ấy, giọng nói khàn khàn: “Em biết anh hận em nhưng cũng hết cách, ai bảo anh đã chọc trúng loại người như em, nếu như năm đó anh không cứu em thì tốt biết bao.”

Nhắc đến hồi đó, cuối cùng cảm xúc của Thời Ngạn cũng bùng nổ.

“Cậu còn biết năm đó tôi cứu cậu à? Tô Ngự, cậu báo đáp ơn cứu mạng như thế này sao?”

Anh ấy nghiến răng hỏi, bời vì bị giày vò quá độ mà đuôi mắt có hơi ửng hồng.

Tô Ngự dịu dàng thương tiếc vuốt ve đôi mắt anh ấy: “Cũng đành chịu, trên đời không có thuốc hối hận, ai bảo vẻ ngoài của anh lại hợp thẩm mỹ em thế chứ, anh sinh

ra vốn chính là của em.”

Thời Ngạn hất tay anh ta ra, vẻ chán ghét trong mắt dâng trào: “Tô Ngự, cậu thật khiến người ta ghê tởm.”

Tô Ngự bật cười khinh thường: “Ghê tởm? Nhưng sao em lại nhớ trước kia anh rất thích em, mỗi đêm đều xin em làm anh.”

Đầu ngón tay anh ta lướt qua những dấu vết mình để lại trên cơ thể Thời Ngạn một cách mập mờ: “Anh Ngạn, chúng ta cũng sống với nhau rồi, chỉ cần anh thể hiện một phần mười tình cảm trước đây với em thì anh muốn gì em cũng có thể cho anh.”

“Vậy nếu tôi muốn người nhà tôi sống lại thì sao?”

Thời Ngạn thờ ơ chất vấn Tô Ngự, dưới ánh mắt bình tĩnh là một nỗi căm hận sục sôi, đến chết cũng không dứt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK