“Em muốn củng cố địa vị của anh ta.”
h rầu rĩ nói câu đó xong, liền yên lặng đi vào phòng bếp nấu cơm, giống như một cô vợ nhỏ nhận hết ấm ức.
Thẩm Vị Ương thấy anh mất mát như vậy, trong lòng cũng rất khó chịu.
“Xin lỗi, em không phải cố ý khiến anh không vui.”
Cô bước đến ôm anh từ phía sau.
“Em chỉ nói vậy thôi, nếu anh không muốn, ngày mai em sẽ tự đi, không ép buộc anh, anh đừng tức giận được không?”
“Vị Ương, có phải em muốn anh trở về lại thành anh ta không?” Anh cứng ngắc nắm tay cô, trong giọng nói khó nén mất mát.
“Anh làm em chán ghét đến vậy ư? Sao em không thể chọn anh?”
Thẩm Vị Ương vuốt ve bàn tay to lớn của anh, trấn an: “Em sai rồi, em không bảo anh đến buổi họp báo nữa, cũng không yêu cầu anh biến thành anh ấy, anh không thích đi làm cũng không sao cả, sau này anh muốn làm gì thì cứ làm, nhưng đừng không vui có được không?”
nữa.
Trước kia Lãnh Hoài Cẩn gánh vác quá nhiều thứ, sống quá mệt mỏi, nhân cách hiện giờ có thể sống theo bản tâm, cô lại cảm thấy có chút vui mừng.
Nhưng lần này Lãnh Hoài Cẩn không dễ dỗ dành, anh chỉ im lặng nấu cơm, sau đó cùng cô ăn cơm, buổi tối tắm rửa xong liền lên giường ngủ, không nói thêm gì với cô
Trong lòng cô có chút khó chịu, nhưng cũng không biết nên nói gì.
Nếu anh tức giận nổi điên, cô còn biết nên dỗ dành thế nào, nhưng hiện giờ im lặng như vậy, ngay cả anh đang suy nghĩ cái gì cũng không biết phải an ủi thế nào.
Sáng hôm sau thức dậy, anh đã nấu điểm tâm xong.
Cô quan sát vẻ mặt của anh, cẩn thận tiến đến hôn lên má anh một cái: “Cảm ơn chồng.”
Ánh mắt anh ai oán nhìn cô, sau đó rầu rĩ nói: “Ăn cơm đi, hôm nay anh muốn chơi game, không làm vệ sĩ của em nữa.”
Thẩm Vị Ương biết trong lòng anh khó chịu nên cũng không dám nhắc lại chuyện hôm qua, ăn điểm tâm xong liền đến công ty.
Sau khi đến công ty, vừa ngồi xuống văn phòng, Vệ Trạch liền tới: “Mợ chủ, phó tổng giám đốc Lãnh bảo mợ chủ đến gặp cô ấy.”
Thẩm Vị Ương gật đầu, đi theo anh ta đến phòng Lãnh Linh Lung. Lúc ở trong thang máy cô hỏi hỏi Vệ Trạch: “Bà cụ Lãnh có tới không?”
Vệ Trạch một lời khó nói nhìn Thẩm Vị Ương: “Chuyện Tưởng Kiện nhảy lầu bị làm ầm ĩ rất lớn, tập đoàn Lãnh Thị gặp phải nguy cơ dư luận trước nay chưa từng có, bà cụ bị bệnh, hơn nữa bà cũng không thể hạ mặt làm loại chuyện giảng hòa như thế này.”
Lời này nói không sai, bà cụ Lãnh làm sao có thể hạ mặt xuống tìm cô giảng hòa.
Lúc đến văn phòng Lãnh Linh Lung, quả nhiên chỉ có một mình cô ta.
“Tìm tôi có chuyện gì?”
Sau khi vào, cô liền đi thẳng vào vấn đề.
Dưới mắt Lãnh Linh Lung hiện quầng thâm rất rõ ràng, nhìn ra được mấy ngày nay không hề ngủ ngon: “Cô muốn thế nào mới chịu ra mặt giải thích giúp Lãnh Thị, bây giờ chỉ có cô bước ra nói chuyện, làn sóng phản đối Lãnh Thị mới có thể ít đi một chút, lúc này công ty cần phải duy trì, ổn định.”
Thẩm Vị Ương nói thẳng: “Đúng là tôi có một điều kiện nhưng bây giờ chị mới tới hỏi tôi, sợ là không kịp thương lượng nữa rồi.”
Lãnh Linh Lung cau mày, có một loại dự cảm rất không tốt: “Điều kiện gì? Cô đừng nói là cô sẽ làm tổng giám đốc của Lãnh Thị”
Lần này nếu để cô ra mặt giải thích, vị trí quản lý bộ phận của cô sẽ không động vào được, sau này cô rời chức vụ, bên ngoài nhất định sẽ nói là Lãnh Thị không biết dung nạp nhân tài.
Mà tìm cô ra mặt giải thích cũng có nghĩa sau này cô ta và bà cụ Lãnh không thể đuổi cô khỏi Lãnh Thị nữa.
Vị trí quản lý bộ phận đối với cô là chưa đủ, bây giờ còn vọng tưởng đến vị trí tổng giám đốc sao?
Người phụ nữ này thực sự quá tham lam.
Ánh mắt Lãnh Linh Lung nhìn Thẩm Vị Ương chứa đầy phẫn nộ và khinh bỉ.
Thẩm Vị Ương nhìn cô ta, nói: “Đừng kích động, tôi không có dã tâm lớn như chị đâu, thứ tôi muốn là ở phiên tòa quốc tế tháng sau, nhà họ Lãnh buông tha việc truy cứu trách nhiệm nhà họ Úc.”
“Cô điên rồi!”
Yêu cầu này so với vừa rồi còn quá đáng hơn, Lãnh Linh Lung liền tức giận đứng bật dậy, trợn mắt nhìn cô.
“Thẩm Vị Ương, cô đang đùa gì vậy, chuyện này là thứ cô có thể hỏi đến sao? Hay là, cô và nhà họ Úc có cái gì không thể nhìn thấy được nên giờ mới muốn bảo vệ đến vậy?”
Những chuyện Úc Nam Đình làm ở Vô Nhân Cảnh, chuyện nào cũng đáng giết, nhưng giờ Thẩm Vị Ương lại đang cầu tình cho nhà họ Úc, cô đang muốn khiêu chiến với
chín gia tộc lớn khác sao?
“Có không là chuyện của tôi, dù sao tôi chỉ có điều kiện này, nếu các người làm không được thì thôi, dù sao chuyện Lãnh Thị các người cũng không liên quan đến tôi, sau khi các người bị tổn thương nặng nề, không làm chủ được ở tòa án quốc tế, tôi cũng có thể thuận lợi cứu nhà họ Úc ra.”
Cô nhếch môi cười nhìn Lãnh Linh Lung đang giận dữ.
“Chị Linh Lung, tôi biết loại chuyện này chị không làm chủ được, vì vậy chị nên trở về thương lượng với bà cụ đi, tôi chờ được nhưng Lãnh Thị chờ không nổi đâu. Tôi nghe nói hôm nay trước cửa công ty đã bị người ta tạt sơn, xe của chị đã bị đập nát một chiếc rồi.”
Cô không che giấu tâm trạng hả hê của mình.
“Nghe nói bà cụ còn tức giận đến phát bệnh rồi nên chị phải nhanh chóng đưa ra quyết định, bà cụ hồ đồ nhưng chị không thể hồ đồ đâu.”
Lãnh Linh Lung nắm chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô là người phụ nữ ác độc, cô sẽ không có kết quả tốt đâu.”
Thẩm Vị Ương vẻ mặt kinh ngạc: “Ác độc? Là tôi ép nhân viên đến mức khiến công chúng phẫn nộ sao? Hay tôi đã khiến bà cụ bệnh? Mặc dù tôi thấp cổ bé họng,
nhưng các người không thể muốn úp nồi nào lên đầu tôi cũng được đâu.”
“Chị cứ suy nghĩ thật kỹ đi, tôi về trước.”
Với cô mà nói, đây vốn là một trận tai bay vạ gió.
וו
Lãnh Thị hoặc là bà cụ Lãnh đều không có một chút quan hệ nào với cô.
Cô chỉ muốn con gái mình về nhà.
Có điều, có một người, cô cũng nên đi gặp mặt.
Ngoại trừ nhà họ Lãnh, Tiêu Diễn cũng là một kẻ khó đối phó.
Lần này bên có thể được lợi từ nhà họ Úc, chính là nhà họ Lãnh cùng nhà họ Tiêu.
Chỉ cần giải quyết hai gia đình này, con gái cô có thể trở về rồi.
Sau khi từ văn phòng Lãnh Linh Lung đi ra ngoài, Thẩm Vị Ương liền đến biệt thự nhà họ Tiêu.
Sau mấy tháng gặp lại, Mộ Vân Tưởng cô ấy đã hoàn toàn khác với trước kia.
Trước kia nếu nói cô ấy như bà già sắp xuống lỗ thì hiện giờ cô ấy giống như sống lại, cả người đều hồng hào.
Thẩm Vị Ương rất kinh ngạc.
Mộ Vân Tưởng bị cô nhìn đến có chút ngượng ngùng: “Tôi quyết định sống hoà thuận với Tiêu Diễn, cuộc sống mà, luôn phải nhìn về phía trước chứ.”
Sự thay đổi của cô ấy dường như hơi lớn.
Sao lại có sự thay đổi lớn như vậy trong một khoảng thời gian ngắn đến thế.
Trong lòng hoang mang, nhưng sợ nhắc tới chuyện khiến Mộ Vân Tưởng đau lòng nên cũng không hỏi nhiều.
Ngược lại Mộ Vân Tưởng tự mình chủ động nói: “Trước kia là tôi hiểu lầm anh ấy, trận hỏa hoạn nhà tôi không phải do anh ấy làm. Là, là chị tôi, bố tôi….họ không tốt như tôi nghĩ, có một số việc anh ấy không nói cho tôi biết, là sợ tôi không tiếp nhận được.”
“Sau này tôi sẽ nói cho cô biết, cô ngồi đi, tôi gọi Tiêu Diễn xuống.”
cô ấy không muốn nói nhiều, sau khi dẫn cô vào nhà thì liền lên tầng gọi Tiêu Diễn.