Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lãnh Linh Lung, chị có biết vì sao A Cẩn cho tôi cổ phần, chuyển nhượng cổ phần cho tôi khi nào không?”

Cô lạnh lùng đứng trước mặt Lãnh Linh Lung, trong mắt không có một chút nhiệt độ.

“Đó là khi các người ép anh ấy đến Vô Nhân Cảnh, anh ấy đã để lại lá bùa hộ mệnh cho mẹ con tôi, anh ấy sợ nhà họ Lãnh các người nói mà không giữ lời, còn muốn

làm khó tôi và con nên dứt khoát giao Lãnh Thị cho tôi, để tôi có sức mạnh đối kháng với các người.”

Đây là sự bảo vệ cuối cùng mà A Cẩn để lại cho cô và các con.

Lúc anh xuất phát đi Vô Nhân Cảnh, cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý không thể trở về.

Nhà họ Lãnh vô tình, anh hiểu rõ hơn bất luận kẻ nào.

Chỉ cần nghĩ đến điểm này, Thẩm Vị Ương liền đau lòng cho anh.

Trước kia anh gánh vác trách nhiệm nhà họ Lãnh, anh hai phản bội, còn có sự hiểu lầm của cô, trên đường bước đi, anh có bao nhiêu khó khăn, nhưng người nhà họ Lãnh như Lãnh Linh Lung sẽ không hiểu.

chứ?”

Hiện giờ, giữa cô với bọn họ cũng chỉ có căm hận.

“Lãnh Hoài Cẩn, cậu đúng là thủ đoạn, tình nguyện nhường Lãnh Thị nhường cho người ngoài cũng không chịu để gia tộc tiếp quản, nhà họ Lãnh có lỗi gì với cậu

Lãnh Linh Lung nhìn Lãnh Hoài Cẩn, sắc mặt lạnh lùng, trong mắt là oán hận ngập trời.

Bây giờ cô ta mới hiểu được vì sao lúc trước Thẩm Vị Ương lại tràn đầy tự tin, cô nắm cổ phần của Lãnh Thị nhiều nhất nên đương nhiên là tự tin rồi, cho dù không có

thân phận lộn xộn của mình, chỉ có cổ phần mà Lãnh Hoài Cẩn đưa, cô cũng có thể nghênh ngang ở Lãnh Thị.

Sự căm ghét của nhà họ Lãnh là thứ rẻ tiền trong mắt Lãnh Hoài Cẩn.

Anh không để ý tới Lãnh Linh Lung gần như phát điên, chỉ nhìn Thẩm Vị Ương, có chút không vui: “Anh không thích nơi này.”

Thẩm Vị Ương hiểu được ý của anh, lập tức hỏi Lãnh Linh Lung: “Phó tổng giám đốc Lãnh, hôm nay chúng tôi tới đây là để thăm bà cụ Lãnh, không rảnh nghe chị oán

giận, bà cụ tỉnh chưa?”

“Các người còn có mặt mũi đến thăm bà nội sao?” Lông mày Lãnh Linh Lung dựng thẳng lên, vô cùng tức giận: “Thẩm Vị Ương, người phụ nữ ác độc như cô còn muốn làm gì bà nội tôi hả?”

Tiểu nhân đo lòng quân tử.

Bà cụ tự tức đến ngất đi, Lãnh Linh Lung lúc này cũng là như vậy.

Người nhà họ Lãnh thật vô nghĩa.

Thẩm Vị Ương khinh thường bĩu môi, nhìn Lãnh Hoài Cẩn nói: “Nếu chị ấy đã không hoan nghênh chúng ta, vậy chúng ta đi thôi.”

Dù sao cô cũng không thật sự muốn thăm bà cụ, cô chỉ là không muốn người làm cháu như Lãnh Hoài Cẩn bị người khác chỉ trích mà thôi.

Cho nên cô mới kéo Lãnh Hoài Cẩn rời đi.

Mà vừa ra khỏi cổng bệnh viện, điện thoại của bà cụ Lục gọi tới.

“Vị Ương, về nhà ăn cơm, bà nội đã xuống bếp nấu cho cháu một bàn đồ ăn ngon này.”

Giọng bà cụ nghe rất vui vẻ, thậm chí còn bảo cô dẫn theo Lãnh Hoài Cẩn về

“Nghe nói tổng giám đốc Lãnh tỉnh rồi, cháu đưa tổng giám đốc Lãnh còn có bọn nhỏ cùng tới ăn cơm đi, bà nội đã lâu không gặp A Nặc rồi.”

Thẩm Vị Ương xấu hổ, bà cụ chắc cũng đã xem tin tức, nghe chuyện cô làm bà cụ Lãnh tức đến ngất đi.

Ông nội đã không còn, hai bà cụ vẫn còn tức giận cả đời thế này cũng thật sự là, có cốt khí.

“Bà nội em bảo em dẫn anh đến nhà họ Lục ăn cơm, anh có muốn đi không?”

Kết thúc cuộc điện thoại với bà nội, cô nhìn Lãnh Hoài Cẩn, hỏi.

Sau khi đến bệnh viện, thái độ Lãnh Hoài Cẩn với cô vẫn lãnh đạm như trước, từ chối cho ý kiến chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Thẩm Vị Ương bất đắc dĩ thở dài nói: “Nếu anh không nói lời nào, em coi như anh đã đồng ý.”

Lãnh Hoài Cẩn vẫn không để ý tới cô.

Thẩm Vị Ương buồn bực muốn chết.

Tên đàn ông chó má này rốt cuộc là muốn gì, vì sao lại không chịu để ý tới cô.

Cô đã rất cố gắng dỗ dành, sao lại dỗ không được.

Loại chiến tranh lạnh này không biết nên hòa giải thế nào, khiến Thẩm Vị Ương rất khó chịu.

“Vị Ương.”

Sau khi xe dừng trước cửa nhà họ Lục, Mộ Thanh Hoan lập tức ra đón cô.

Thẩm Vị Ương nhìn thoáng qua bên trong, sau đó nhỏ giọng hỏi Mộ Thanh Hoan: “Bà nội bảo tớ tới đây có chuyện gì sao?”

Mộ Thanh Hoan cũng nhỏ giọng nói: “Có thể là bởi vì tin tức ngày hôm qua, còn có, nghe nói bà cụ Lãnh bị cậu làm tức giận đến mức phải vào phòng ICU.”

Quả nhiên, không khác với suy nghĩ của cô là mấy.

Người già đều sẽ từ từ trở nên ngây thơ vậy sao?

Thẩm Vị Ương bất đắc dĩ lắc đầu.

Lãnh Hoài Cẩn cũng mang quà tới, cô nhìn anh một cái, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Lãnh Hoài Cẩn cũng không để ý tới cô, chỉ im lặng đứng bên cạnh cô, bộ dáng chờ cô ra chỉ thị.

Bà nội không quá quen biết với A Cẩn, chắc sẽ không phát hiện ra gì đâu.

Có những lời không dễ dàng dặn dò anh, cô chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

Quả nhiên là bà cụ sảng khoái khi xả được cơn giận, Thẩm Vị Ương vừa vào cửa liền chú ý tới hơi thở vui mừng từ trong ra ngoài của bà.

“Vị Ương, Lãnh Hoài Cẩn thật sự cho cháu cổ phần sao?”

Sau khi khách sáo với Lãnh Hoài Cẩn vài câu, lại bảo Lục Vân Sâm đón mấy đứa nhỏ về, bà cụ Lục kéo Thẩm Vị Ương sang một bên hỏi.

Thẩm Vị Ương gật đầu: “Vâng, trước khi đi Vô Nhân Cảnh anh ấy đã cho cháu, anh ấy sợ mình không thể trở về, nhà họ Lãnh sẽ khi dễ cháu và bọn nhỏ.”

“Nhưng bà nội, cổ phần này cháu muốn trả lại cho anh ấy, cháu không cần cái này, cháu cũng không định làm gì nhà họ Lãnh bọn họ, anh ấy với cháu tình thâm nghĩa trọng, cháu không thể đâm anh ấy một dao được.”

Ngay từ đầu cô đã không muốn lợi dụng cổ phần này để làm gì, thậm chí còn chưa nhắc tới chuyện này, bằng không lúc bà cụ Lãnh ép cô rời khỏi Lãnh Thị, cô đã ném cổ phần ra áp chế bà cụ rồi.

Đây là sự bảo vệ của A Cẩn dành cho cô, ký thác tình cảm không thể nói ra của anh với cô, cô làm sao có thể lấy cái này làm trò xấu được.

Bà cụ Lục nghe ra cô đang biểu đạt lập trường của mình, nhịn không được nở nụ cười: “Đứa ngốc, cháu đang nghĩ gì vậy, cảm thấy bà đây sẽ ép cháu dùng cổ phần này gây chuyện với nhà họ Lãnh sao?”

Thẩm Vị Ương xấu hổ cười, không nói gì.

Bà cụ Lục vừa buồn cười vừa tức giận đưa tay điểm trán cô một cái: “Bà là bà nội cháu, làm sao có thể hại cháu, bà chỉ là không tin, Lãnh Hoài Cẩn thật sự giao Lãnh Thị cho cháu, bà sợ cháu bị lừa gạt.”

“Vị Ương, bà thừa nhận, bà rất vui vẻ khi cháu khiến bà già nhà họ Lãnh kia vào ICU, nhưng cũng chỉ là cảm thấy cháu gái bà rất giỏi mà thôi. Đúng là Lãnh Hoài Cẩn móc tim móc phổi cho cháu rồi.”

Bà nắm tay Thẩm Vị Ương, trong mắt tràn đầy từ ái cùng thương tiếc.

“Bố cháu từ nhỏ đã không bên cạnh bà, sau khi cháu lớn lên, cả nhà cũng không muốn bố cháu buồn nên đón cháu về nhà. Cháu chịu nhiều khổ như vậy, bà và bác hai

đều rất đau lòng, trước kia sự giúp đỡ chăm sóc cả nhà cháu có hạn, khiến cháu một mình giãy dụa trong một đoạn tình cảm bất lực, không có bất kỳ chỗ dựa nào.”

Trong mắt bà cụ có nước mắt đọng lại, giọng cũng dần dần trở nên nghẹn ngào.

“Ở trong lòng bà, Lãnh Hoài Cẩn không xứng với cháu, đừng nói tình huống nhà họ Lãnh phức tạp, chỉ riêng tính trêu hoa ghẹo bướm của cậu ta, bà cũng đã rất không

thích rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK