Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu tôi cảm thông cho Tô Ngự vì chứng Stockholm, vậy thì tôi có lỗi với những người thân đã chết thảm của mình, có lỗi với tất cả những tuyệt vọng và nhục nhã suốt

năm nay của mình.”

Thời Ngạn nắm chặt nắm đấm, cả người hơi run rẩy.

Thẩm Vị Ương đưa anh ấy một cốc nước nóng: “Tôi đã biết, anh cứ tin chúng tôi, chúng tôi sẽ đưa anh rời khỏi đây an toàn.”

Sau khi chắc chắn Thời Ngạn đã quyết tâm, Thẩm Vị Ương mới nói cho anh ấy kế hoạch Ám Dạ.

Họ sẽ lấy đi tài liệu mình cần trong thời gian mấy ngày tổ chức Cực Lạc Yến, xử lý những người cần xử lý, đến lúc đó một quan chức cấp cao của nước Y sẽ lên cơn đau

tim, Tô Ngự nhất định sẽ đích thân đưa di thể của ông ta về nước Y, họ sẽ đặt bom nhân lúc Tô Ngự ở trên tàu, đợi tàu ra biển sẽ kích nổ.

Chỉ cần Tô Ngự chết, Cực Lạc Yến sẽ như rắn mất đầu, mọi việc sau đó sẽ đơn giản hơn.

Thời Ngạn nghe xong rất lo lắng: “Mọi người nghĩ làm như vậy sẽ không có kẽ hở nào sao? Nếu thất bại, mọi người đã từng nghĩ đến hậu quả chưa?”

Dù thủ đoạn có cao tay thế nào cũng vẫn sẽ có kẽ hở, nếu Tô Ngự không bị bom nổ chết, anh ta sẽ quay về điều tra. Nếu tra được chuyện của quan chức chấp cao, Dạ nhất định sẽ không thoát khỏi có liên quan, đến lúc đó nhà họ Lãnh sẽ….

Ám

“Anh yên tâm, trước khi đến đây chúng tôi đã có kế hoạch dự phòng nếu thất bại, nhất định sẽ không kéo anh vào chuyện này, Tô Ngự cũng sẽ không thể liên lụy đến

anh.”

Thời Ngạn lắc đầu: “Bây giờ tôi chỉ là một cái xác không hồn, điều tôi quan tâm là mọi người phải làm sao, nếu thất bại, nhà họ Lãnh có phải sẽ hi sinh mọi người

không.”

Thẩm Vị Ương gật đầu, nhưng rất lạc quan: “Anh yên tâm, sẽ không thất bại đâu, cậu ba rất giỏi, anh ấy sẽ có cách.”

Nhắc đến Lãnh Hoài Cẩn, ánh mắt Thời Ngạn sâu thẳm: “Cậu ba là người tốt, thực ra nếu không đem theo tôi, tỉ lệ thành công của mọi người sẽ cao hơn.”

Thẩm Vị Ương: “Thời Ngạn, anh đừng nghĩ như vậy, không có gì là liên lụy ở đây cả, hơn nữa, anh rất quan trọng với cậu ba, anh nhất định phải sống sót rời khỏi đây,

còn phải làm chứng cho cậu ba trước tòa án quốc tế, như vậy kế hoạch lần này mới được coi là thành công, anh hiểu không?”

Cực Lạc Yến liên quan đến rất nhiều quan chức cấp cao, việc giải quyết hậu quả rất khó khăn, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi cũng có thể rước họa vào

người.

Nhất là đối với người có thể bị nhà họ Lãnh bỏ rơi bất cứ lúc nào như Lãnh Hoài Cẩn, lại càng phải cẩn trọng như đi trên băng mỏng.

Thời Ngạn: “Cô yên tâm, tôi sẽ sống sót để làm chứng.

Thấy anh ấy đồng ý một cách dứt khoát như vậy, Thẩm Vị Ương lại bắt đầu do dự: “Anh, anh thực sự đồng ý làm chứng sao?”

Nếu Thời Ngạn có thể làm chứng, vậy thì ở tòa án anh ấy nhất định phải nói ra những chuyện khó mở miệng giữa anh ấy và Tô Ngự.

Đối với anh ấy, đây là sự tổn thương cực kì lớn.

Thấy ánh mắt lo lắng của cô, Thời Ngạn cười: “Cô cứ yên tâm đi, tôi không yếu đuối đến vậy đâu.”

Tôi cũng không còn gì để mất cả.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng Tô Ngự đã trở về, tắm xong hắn lên giường nằm cạnh Thời Ngạn: “Anh Ngạn, em nhớ anh.”

Thời Ngạn vô cảm đắp chăn cho hai người: “Tối qua vừa gặp.”

Tô Ngự ngẩn người, sau đó cười ngốc nghếch: “Đúng vậy, vậy tại sao em lại nhớ anh vậy nhỉ.”

Thời Ngạn né tránh ánh mắt thâm tình của anh ta: “Cậu uống nhiều rồi.”

“Em không uống nhiều.” Anh ta cúi đầu vào cổ Thời Ngạn cọ cọ, giống như đứa trẻ đang làm nũng: “Anh Ngạn, em hối hận rồi, em muốn làm người tốt”

Thời Ngạn cười lạnh: “Đã muộn rồi, đợi đến địa ngục rồi hãy sám hối.”

Tô Ngự không để ý đến những lời cay nghiệt của anh ấy, chỉ cần Thời Ngạn không đẩy anh ta ra, anh ta cũng không quan tâm anh ấy nói những lời tổn thương mình thế

nào.

“Anh Ngạn, em không sợ chết, em chỉ sợ chết rồi sẽ không gặp được anh nữa.”

Anh ta nhẹ nhàng vuốt ve gò má Thời Ngạn, thân mật cọ cọ sau đó nằm gục trên người Thời Ngạn ngủ say.

Cảnh tượng có vẻ ấm áp nhưng chỉ có Thời Ngạn mới biết, nếu có cơ hội, anh ấy hận không thể giết chết người này.

Chỉ cần giết đối phương, anh mới có thể được giải thoát.

Una lo lắng lúc anh ra tay với Tô Ngự sẽ đắn đo mềm lòng nhưng họ thực sự nghĩ sai rồi, anh còn sợ nếu không giết anh ta mà đã rời đi thì sẽ có lỗi với người nhà của

mình.

Trước nỗi đau khổ đến cùng cực này, những thứ như hội chứng Stockholm không đáng để nhắc đến.

Kế hoạch được tiến hành rất quy củ, nhìn có vẻ rất thuận lợi.

Nhưng đến khi đưa di thể quan chức cấp cao kia về nước Y, Tô Ngự lại muốn Thời Ngạn và Thẩm Vị Ương đi cùng.

“Lần này đi không biết mất bao lâu, anh Ngạn đi cùng em đi, em đã nói sẽ đưa anh đi chơi, để Una đi theo chăm sóc anh.”

Lúc Tô Ngự nói với Thời Ngạn chuyện này, anh ta đã thu dọn xong hành lý của Thời Ngạn.

Anh ấy không đi không được.

Thời Ngạn im lặng nhìn Thẩm Vị Ương.

Sau đó không hài lòng nhìn Tô Ngự nói: “Tôi đi làm gì, lãnh đạo nước người ta xảy ra chuyện ở chỗ cậu, cậu đem tôi đi cùng để chịu tội thay cậu sao?”

Tô Ngự cười: “Anh Ngạn đang lo lắng cho an nguy của em sao? ANh yên tâm, không ai dám làm khó em đâu, em lại càng không liên lụy đến anh, chỉ là lần này chắc phải đi lâu, em sợ em sẽ nhớ anh, nên muốn anh đi cùng.”

Thời Ngạn: “Cậu sợ tôi chạy mất thì đúng hơn.”

Tô Ngự. “Anh chạy thì em lại bắt anh lại, dù sao đời này em cũng sẽ phải quấn lấy anh rồi.”

Hắn mập mờ hôn lên môi Thời Ngạn một cái, sau đó nói với Thẩm Vị Ương:

“Una, cô đi thu dọn đồ đạc đi, sau đó đi theo chăm sóc anh Ngạn.”

Thẩm Vị Ương gật đầu, sau đó đi về phòng mình.

Đến lúc về phòng, cô mới đen mặt ngồi xuống, lấy lại bình tĩnh.

Thuốc nổ đã được đặt trên tàu rồi, rõ ràng không có thời gian để thay đổi kế hoạch.

Trước đó lúc anh ba hạ lệnh đã nói dù có xảy ra chuyện gì, dù Tô Ngự và Thời Ngạn có cùng lên tàu thì cũng phải kích hoạt thuốc nổ đúng giờ, nhất định phải diệt trừ

được Tô Ngự.

Bởi vì anh ta là một kẻ rất nguy hiểm, chỉ cần anh ta còn sống, nhiệm vụ lần này sẽ chẳng còn ý nghĩa gì, chỉ là một nhiệm vụ công cốc mà thôi.

Nhưng Thời Ngạn phải sống sót quay về.

Thẩm Vị Ương suy nghĩ, cuối cùng cũng có cách.

“Una đâu?”

“Cô ấy đã lên tàu rồi.”

Hôm sau lúc tàu sắp rời cảng, Tô Ngự thấy Thời Ngạn xách hành lý một mình, có chút không vui: “Cô gái này bị anh chiều quá hóa lười rồi, anh lên trước đi, hôm nay Lãnh Hoài Cẩn cũng sẽ đi, em đi chào hỏi anh ta.”

“Được.”

Thời Ngạn gật đầu nhẹ, sau đó lên thuyền.

Tô Ngự nhìn chằm chằm bóng lưng anh ấy, hơi nhíu mày, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Không phải anh ấy bị cảm rồi đấy chứ.

Hay vì đi ra ngoài chơi với mình nên anh ấy không vui?

Không phải anh ấy rất muốn rời khỏi chỗ này để xem thế giới bên ngoài sao?

Lẽ nào không phải là không muốn đi, mà là không muốn đi với mình?

Nghĩ vậy, sắc mặt Tô Ngạn dần đen lại, vô cùng không vui.

“Cậu Tô.”

Lúc này, Lãnh Hoài Cẩn ăn mặc lịch sự đi tới, chào anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK