“Chú Lý, xin chú đừng nói chuyện này cho bố cháu được không?”
Sau khi chú Lý xử lí tốt miệng vết thương cho Lãnh Diên, Lãnh Diên hai mắt đỏ hoe, nhỏ giọng cầu xin chú Lý.
Chú Lý không đồng ý lắm: “Cô chủ nhỏ Lãnh Diên, cô ta đánh cháu thành như vậy, còn không cho cháu xử lí miệng vết thương, nếu không phải cậu A Quân phát hiện kịp thời, cháu có biết khuôn mặt của cháu sẽ bị hủy hoại không?”
Bây giờ con bé còn nhỏ nên có thể không có cảm giác gì nhưng sau khi lớn lên thích chưng diện thì đây sẽ là chuyện rất nghiêm trọng.
Lãnh Diên cúi đầu, tủi thân nhỏ giọng nói: “Nhưng mà cháu không muốn mất mẹ, bố sẽ đuổi mẹ đi mất”
Tuy rằng tạm thời cô bé không hiểu rốt cuộc giữa người lớn đã xảy ra chuyện phức tạp gì, nhưng cô bé biết bây giờ Hà Sở có thể ở lại nhà họ Lãnh cũng là vì cô bé.
Nếu bị Lãnh Hoài Cẩn biết Hà Sở ngược đãi cô bé, chỉ sợ sau này cô bé sẽ không còn được gặp mẹ nữa.
Lúc chủ Lý nghe thấy Lãnh Diên nói như vậy, trong lòng cảm thấy chua xót.
Trong lòng Thẩm Quân cũng rất khó chịu: “Chủ Lý, tôn trọng suy nghĩ của cậu ấy đi.”
Hà Sở tội ác tày trời nhưng mà Lãnh Diên vô tội.
Đợi đã, sao bây giờ cậu lại suy nghĩ cho một đứa con riêng, không phải cậu nên chán ghét cô bé, nghĩ cách đuổi cô bé cùng người mẹ tâm địa rắn rết của cô bé ra khỏi
nhà họ Lãnh sao?
Vì sao, vì sao bây giờ lại có thể thương tiếc cô bé, còn nói chuyện giúp cô bé?
“Thẩm Quân, Y Y, sao hai cậu lại ở trong nhà tôi?”
Sau khi chú Lý thở dài một hơi rồi rời đi, Lãnh Diên nhìn hai anh em Thẩm Quân và Thẩm Y Y, thắc mắc.
“Bởi vì bố của cậu cũng là bố…
”
“Hôm nay chúng tôi không thấy cậu ở trường học cho nên muốn đến thăm cậu một lát, vừa vặn bố cậu cùng mẹ tôi là đồng nghiệp cho nên đã đồng ý để chúng tôi đến
đây chơi với cậu.”
Vào lúc Thẩm Y Y muốn nói ra chân tướng, Thẩm Quân lập tức cắt ngang lời của cô bé, giải thích với Lãnh Diên như vậy.
Thẩm Y Y nhìn Thẩm Quân với vẻ mặt hoang mang.
Chờ đến lúc Lãnh Diên bị gọi lên tầng luyện đàn dương cầm, Thẩm Y Y lập tức trừng mắt nhìn Thẩm Quân nói: “Em trai là kẻ lừa đảo! Ai lừa người thì sẽ làm cún, chị phải
mách mẹ, em trai đi lừa người.”
Thẩm Quân nhìn cô bé hỏi: “Vậy em còn muốn làm bạn bè với Lãnh Diên không?”
Thẩm Y Y nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó gật đầu một cách dễ thương: “Muốn, Lãnh Diên xinh đẹp, tính tình cũng tốt, chị muốn chơi với cậu ấy.”
Thẩm Quân đưa tay cốc một cái trên trán cô bé: “Vậy em đừng nói cho cậu ấy biết chúng ta là anh em cùng cha khác mẹ của cậu ấy, nếu không cậu ấy sẽ không làm bạn với chúng ta nữa.”
“Vì sao?” Thẩm Y Y rất không hiểu: “Nếu nói cho cậu ấy biết chúng ta có chung một người bố, không phải cậu ấy sẽ là chị gái ruột của chúng ta sao? Vậy thì cậu ấy sẽ càng thích chúng ta hơn chứ?”
con.”
Thẩm Quân: “Nói em cũng không hiểu, em cứ nhớ kỹ, không có sự đồng ý của anh thì em không được nói cho cậu ấy biết chúng ta và Lãnh Hoài Cẩn có quan hệ bố
Thẩm Y Y lập tức giơ bàn tay nhỏ bé lên: “Chị không đồng ý, chị cả không cần phải nghe theo em trai.”
Thẩm Quân: “Vậy anh sẽ nói với mẹ chuyện em lén giấu đồ ăn vặt để cho em sau này đều không có đồ ăn vặt ăn”
Vừa nghe thấy lời này, trong nháy mắt Y Y bé nhỏ lúng túng: “Vậy được rồi, em nghe theo anh còn không được sao?”
Thẩm Quân trấn an vuốt vuốt đầu cô bé, cười nói: “Vậy mới ngoan, anh trai sẽ bồi thường cho em, sau này đồ ăn vặt của anh trai đều là của em hết.”
“Đến ăn cơm đi, đồ ăn tối nay là dì tự tay làm đấy.”
Sau khi hai anh em cùng nhau làm một số đề thi Olympic, Lãnh Diên cũng luyện đàn dương cầm xong, Hà Sở gọi mấy đứa bé xuống phòng ăn ăn cơm.
Sau khi Thẩm Quân và Thẩm Y Y ngồi vào bàn, cô ta nhiệt tình rót nước ép rau củ cho hai anh em: “Đây là dì mới làm, các cháu uống thử xem có ngon không, chào mừng các cháu đến nhà họ Lãnh.”
Bởi vì bóng ma ngộ độc thực phẩm ở phòng ăn nhà trẻ lần trước nên sau khi Thẩm Y Y nghe thấy nước ép rau củ này là do Hà Sở làm thì không dám uống nữa.
Cô bé ăn một miếng cơm nhỏ: “Cháu chỉ ăn cơm thôi, cháu không thích uống nước ép rau củ.”
Nụ cười giả tạo trên mặt Hà Sở hơi cứng đờ: “Trẻ em sao có thể không uống nước ép rau củ bổ sung vitamin được.”
“A Quân, cháu uống thử xem, đừng phụ lòng tốt của dì.”
Thẩm Quân mỉm cười: “Được.”
Nói xong, cậu bé nghe lời bưng ly thủy tinh lên định uống nước ép rau củ, đôi mắt của Hà Sở hơi tối lại.
Tuy nhiên lúc nước ép rau củ đã tới gần bên miệng Thẩm Quân, Thẩm Quân đột nhiên không cẩn thận đánh rơi chiếc thìa trên bàn xuống đất.
Cậu bé lập tức đặt cái cốc trên tay xuống cúi đầu nhặt thìa: “Thật xin lỗi dì, cháu làm rơi thìa.”
Hà Sở lập tức xoay người nhặt lên cho cậu bé: “Không sao, không sao, để dì nhặt, cháu mau nếm thử nước ép rau củ đi, dì cố ý làm cho các cháu đấy.”
Vào lúc cô ta xoay người lại nhặt chiếc thìa rơi trên mặt đất lên, Thẩm Quân nhanh chóng thay đổi cốc của cô ta và cốc của mình, chờ khi cô ta ngẩng đầu đặt thìa lên
mặt bàn, Thẩm Quân đã điềm nhiên uống nước ép rau củ.
Lãnh Diên nhìn thấy hành động như vậy của Thẩm Quân, trong lòng nặng trĩu.
Nước ép rau củ mẹ cô bé chuẩn bị cho anh em Thẩm Quân có vấn đề gì sao?
“Dì, nước ép rau củ dì làm uống rất ngon.”
Sau khi uống một ngụm lớn, Thẩm Quân thỏa mãn nhìn Hà Sở cười nói.
Đáy mắt Hà Sở hiện lên một nụ cười lạnh vì đạt được mục đích nhưng rất nhanh cô ta liền tỏ ra như không có việc gì nhìn Thẩm Quân cười nói: “A Quân thích là tốt rồi, ăn cơm đi, mấy món này đều là dì đặc biệt làm cho các cháu đấy.”
Nói xong, cô ta đắc ý uống một ngụm nước ép rau củ trong chiếc cốc đặt trước mặt cô ta.
Nhưng chẳng được bao lâu, sắc mặt cô ta thay đổi, lập tức ôm bụng chạy về phía phòng vệ sinh.
Bây giờ đã rất rõ ràng, nước ép rau củ Hà Sở làm cho anh em Thẩm Quân đã cho thêm “nguyên liệu” gì đó.
Lãnh Diên áy náy nhìn hai anh em bọn họ xin lỗi: “Thật sự xin lỗi.”
Thẩm Y Y tùy tiện nói: “Không sao, không sao, may mắn là tôi đủ lanh trí nên không uống.”
Cô bé rất đắc ý vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình: “Chị cả chính là chị cả, quả nhiên là lợi hại nhất.”
Thẩm Quân cũng an ủi Lãnh Diên: “Không sao, dù sao bây giờ là bà ta tự làm tự chịu. Nhưng mà Lãnh Diên, cậu nên học tập tôi.”
Lãnh Diên sửng sốt: “Học tập cái gì?”
Thẩm Quân: “Chính là ăn miếng trả miếng đấy, người lớn không nhất định đúng, khi họ hung dữ với cậu, bắt nạt cậu, cậu nhất định phải nghĩ cách phản kích.” Lãnh Diên: “Nhưng mà bà ấy là mẹ tôi, nếu bà ấy không cần tôi, ba tôi sẽ tìm mẹ kế cho tôi, giống như hoàng hậu độc ác trong truyện Công chúa Bạch Tuyết.” Lúc Thẩm Quân nghe được Hà Sở ám chỉ mẹ mình như vậy với cô bé thì hơi không vui cho nên giọng điệu nói chuyện hơi cao: “Nhưng bây giờ xem ra, mẹ cậu còn ác độc hơn hoàng hậu độc ác nữa, bà ta đối xử với cậu cũng không tốt, vì sao cậu còn muốn bảo vệ bà ta?”
Lãnh Diên bởi vì những lời nói của cậu mà rơi nước mắt: “Nhưng mà bà ấy là mẹ tôi.”
Nói xong liền úp mặt xuống mặt bàn khóc nấc lên.
“A Diên đừng khóc, đừng khóc, chị cả Y Y ở đây.” Thẩm Y Y lập tức tiến lên vỗ vỗ sau lưng cô bé, an ủi cô bé, sau đó trừng mắt nhìn Thẩm Quân, giận dữ nói: “Em trai
xấu xa, không biết nói chuyện thì đừng nói, chị không cho phép em bắt nạt A Diên.”
Thẩm Quân: “… Anh chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, mẹ của cậu ấy vốn không phải là người tốt gì.”