Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bố các con ghét nhất bị người khác nói mình già, vì vậy mấy đứa tạm thời không nên coi ông ấy là bố, mà coi như bạn bè đi, tạm thời cứ coi ông ấy là bạn là hợp nhấtất.”

Trước khi Lãnh Hoài Cẩn nói ra những lời làm tổn thương tâm hồn nhỏ bé của bọn nhỏ, Thẩm Vị Ương lên tiếng trước.

Sau đó Lãnh Hoài Cẩn trừng mắt nhìn cô.

Nhưng anh đang ngồi trên ghế phụ, mấy đứa nhỏ không thể nhìn thấy biểu cảm của anh.

A Nặc ngây thơ hỏi: “Mẹ ơi, tụi con có thể gọi ông ấy là anh bố được không?”

Anh bố là cái gì vậy?

Đứa trẻ này có vấn đề về đầu óc à?

Sắc mặt Lãnh Hoài Cẩn đen thui.

Thẩm Vị Ương không nhịn được cười: “Có thể nha, A Nặc muốn gọi sao cũng được.”

Vì thế dọc đường đi, mấy đứa nhỏ thay nhau gọi anh bố anh bố, đến mức làm cho Lãnh Hoài Cẩn muốn tự kỷ.

“Này, đừng đi quá xa, anh đã nói mấy đứa nhỏ này và anh…”

Sau khi đến trường đua ngựa, tranh thủ lúc bọn nhỏ đi thay quần áo đua ngựa, Lãnh Hoài Cẩn tức giận kéo tay Thẩm Vị Ương.

Nhưng anh còn chưa kịp bộc phát, Thẩm Vị Ương đã hôn anh một cái. Đợi sau khi hoàn hồn mới đỏ mặt lắp bắp nói một câu: “Đừng, đừng chơi xấu, anh đang nói chuyện quan trọng với em.”

“Em cũng đang nói chuyện với anh mà.” Thẩm Vị Ương tỏ vẻ vô tội nhìn anh, sau đó nhón chân lên vòng tay qua cổ Lãnh Hoài Cẩn, thân thiết nhìn anh cười nói: “Đây là phần thưởng cho anh vừa rồi đã kiên nhẫn với bọn nhỏ.”

“Phần thưởng, phần thưởng hả?”

Lãnh Hoài Cẩn không ngờ chỉ cần nhẫn nại với đám nhóc đó lại có thể có phần thưởng.

Thẩm Vị Ương gật đầu: “Tất nhiên là thưởng rồi, ai bảo anh nghe lời như vậy chứ.”

“A Cẩn, một mình em phải giữ con rất mệt mỏi, em biết trong lòng anh không được tự nhiên nên em cũng không ép anh, nhưng anh phải thông cảm cho em, em cảm

thấy bây giờ em rất vui vẻ và thoải mái, cho nên muốn thưởng cho anh.”

Thẩm Vị Ương dịu dàng dễ dành anh, dỗ dành anh rất thoải mái.

“Vậy nếu như anh nghe lời hợp tác với em, cùng em chăm sóc mấy đứa nhỏ, vậy còn thưởng nữa không?”

Anh nhìn cô mong đợi hỏi, giống như một con chó nhỏ vẫy đuôi lấy lòng cô.

Thẩm Vị Ương bị chọc cười, cô nhìn anh cưng chiều hỏi: “Anh muốn cái gì?”

Lãnh Hoài Cẩn củi người nói vài câu vào tai cô.

Lần này tới lượt Thẩm Vị Ương đỏ mặt, cô cảm thấy hình như mình là một con cua, thoáng cái đã bị nấu chín.

“Lãnh Hoài Cẩn, anh đúng là không biết xấu hổ!”

Cô lập tức đẩy anh ra, tránh xa người đàn ông có tư tưởng không trong sáng này.

Vẻ mặt Lãnh Hoài Cẩn vô tội: “Dù sao cũng phải đổi cách chơi khác, không phải vừa rồi em nói anh còn trẻ sao, người trẻ tuổi luôn muốn chơi kích thích một chút.” “Anh, anh đừng có già mồm át lẽ phải.”

Thẩm Vị Ương đỏ mặt tránh ánh mắt trêu chọc của anh, nhìn anh một cái cũng thấy xấu hổ.

“Không được, dù sao cũng không được, đừng có giòn như vậy.”

Cô đã là mẹ của nắm đứa nhỏ, mặc quần áo học sinh chẳng phải sẽ xấu hổ chết sao?

“Thật sự không được hả?”

Lãnh Hoài Cẩn hơi nheo mắt lại, bắt đầu uy hiếp cô.

“Không được thì thôi, dù sao bọn nhỏ cũng không phải con của anh, anh mặc kệ, bây giờ anh đi nói cho chúng biết anh không phải là bố ruột của chúng.”

Người đàn ông này có sở thích đội mũ xanh à?

Tại sao anh lại coi nhân cách chính và nhân cách phụ như hai người khác nhau.

“Được rồi, em đồng ý với anh, nhưng mà chờ mấy ngày nữa được không?”

Tối hôm qua bị cái người này giày vò một trận, đến bây giờ cô vẫn chưa hoàn hồn.

Thật ra Lãnh Hoài Cẩn cũng đang thăm dò điểm mấu chốt của cô.

Anh vốn dĩ đang nghĩ nếu như cô không đồng ý thì anh sẽ đổi sang trò khác, không ngờ cô lại đồng ý.

“Được, vậy anh sẽ đợi.” Lãnh Hoài Cẩn cúi đầu cắn vào tai cô, mập mờ cười nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vị Ương đỏ bừng lên, cô đẩy anh ra rồi đi vào phòng thay đồ nữ: “Em đi thay đồ trước, anh cũng nhanh lên đi.”

Khi cô vào phòng thay đồ, điện thoại reo lên, là bệnh viện gọi tới.

“Quản lý Thẩm, đã kiểm tra cho Tưởng Kiện rồi, không có nguy hiểm đến tính mạng, các chỉ số khác cũng bình thường.”

Thẩm Vị Ương gật đầu: “Vậy thì tốt, anh bảo anh ta nghỉ ngơi thật tốt, phối hợp với cảnh sát ghi chép, ngày mai tôi sẽ đến gặp anh ta, anh ta có yêu cầu gì cũng có thể

nói với tôi.”

Hôm nay cô phải cho anh ta thời gian bình tĩnh lại, cũng bảo anh ta nghỉ ngơi thêm.

Anh ta suýt nữa rơi từ trên lầu cao mấy chục tầng xuống đất, cho dù là đàn ông chắc chắn cũng phải sợ hãi.

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với bệnh viện, Thẩm Vị Ương lập tức gọi điện cho Vũ Bách và hỏi về tình hình bên văn phòng chính phủ.

Bên cạnh Vũ Bách rất ồn ào, một lát sau chắc là cậu ấy đi chỗ khác mới yên tĩnh một chút: “Sự việc tương đối nghiêm trọng, vừa rồi đoàn xe của tổng thống không vào

được, cuối cùng quay đầu rời đi. Tôi gọi người đuổi theo, nhìn phương hướng chắc là trở về nhà họ Lãnh.”

“Hôm nay chuyện có người muốn nhảy lầu ở tập đoàn Lãnh Thị đã bùng nổ trên tin tức, trên mạng và bên ngoài đều đang náo loạn đòi Lãnh Thị lên tiếng, tôi nghĩ lần này nhà họ Lãnh gặp nguy hiểm.”

Thẩm Vị Ương: “Tôi biết rồi, cậu cứ tiếp tục theo dõi tình hình bên đó, đừng để lộ mình dưới ống kính của phóng viên, trong văn phòng của tôi có người có ấn tượng với

cậu.”

Vũ Bách: “Chị yên tâm, tôi đã đeo khẩu trang với nón, tôi sẽ trốn ống kính.”

Thẩm Vị Ương: “Vậy là tốt rồi.”

Không quá một ngày, chắc chắn nhà họ Lãnh sẽ tìm cô để công khai quan hệ. Bây giờ trên dưới tập đoàn Lãnh Thị chỉ có một mình cô mới có thể lên tiếng.

Nếu nhà họ Lãnh muốn vượt qua khủng hoảng dư luận lần này và giữ vững vị trí của Lãnh Sùng, cũng chỉ có thể đến tìm cô.

Đến lúc đó, cô không chỉ có thể ngồi vững vị trí quản lý bộ phận Huy Chương Vinh Quang, mà còn có thể nhân cơ hội này đưa ra yêu cầu giảm nhẹ hình phạt cho nhà họ Úc.

Kế hoạch lần này một mũi tên trúng hai con nhạn, Y Y cũng sẽ sớm quay về.

Sau khi gọi điện thoại dặn dò Ngải Lan vài câu, Thẩm Vị Ương mới thay quần áo cưỡi ngựa ra ngoài.

Chờ tới khi cô đi ra ngoài, Lãnh Hoài Cẩn đã mang theo bọn nhỏ cưỡi ngựa, A Quân và Tử Niệm đều biết cưỡi ngựa, hai anh em trèo lên lưng ngựa đi xem đua ngựa,

Lãnh Hoài Cẩn đang ở đó dạy cho Tử Niệm.

A Diên dường như không có hứng thú với đua ngựa mà bị ám ảnh bởi việc cho ngựa con ăn có.

Thẩm Vị Ương nghĩ rằng Lãnh Diên không biết cưỡi ngựa, Lãnh Hoài Cẩn bây giờ lại không dạy cho cô bé nên cô bé mới nhàm chán đút cỏ cho ngựa ăn, vì vậy cô đi tới trước mặt Lãnh Diên hỏi: “A Diên, con có biết cuối ngựa không?”

Quả nhiên cô bé lắc đầu: “Dạ không.”

Thẩm Vị Ương liền ôm cô bé lên đặt trên lưng con ngựa nhỏ: “Mẹ dạy A Diên cuối ngựa được không?”

Lãnh Diên ngạc nhiên, sau đó gật đầu, cười vui vẻ: “Cảm ơn mẹ.”

Trước kia cô bé cũng từng tới trường đua ngựa, nhưng Hà Sở không thích những thứ này, bà ấy chỉ muốn tiếp cận bố nên coi cô bé như công cụ để lợi dụng, bảo cô bé

ở đó cho ngựa ăn cỏ, sau đó bà ấy đi gọi bố dạy bà ấy cưỡi ngựa.

Nhưng lần nào bố cũng không quan tâm bà ấy, chỉ cùng tới chú Tùy và chú họ Yến Hồi ngồi xem đua ngựa, sau đó Hà Sở sẽ lạnh lùng lại đây tìm cớ bắt bẻ.

Cô bé đã quen với cảm xúc thất thường của Hà Sở và những lời nói lạnh lùng của bà ấy, bây giờ được Thẩm Vị Ương đối xử dịu dàng, Lãnh Diên cảm thấy cuộc sống của mình không phải quá khốn khổ.

Ít nhất bây giờ, cô bé đang sống rất hạnh phúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK