Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Há miệng.”

Anh múc một muỗng cháo, đặt bên miệng cô rồi nói, giọng điệu chứa ý ra lệnh không được từ chối.

Thấy cô cứ như một khối gỗ không có bất kỳ phản ứng gì, anh định buông bát trong tay xuống đi lấy thuốc: “Nếu đã vậy, tôi sẽ bôi thuốc cho cô Thẩm trước.”

Lúc này Thẩm Vị Ương mới phản ứng lại, nhanh chóng cắn thìa, giống như con thỏ nhỏ ăn cháo bên trong thìa.

Lãnh Hoài Cẩn nâng khóe môi, giờ mới hài lòng.

Cứ như vậy, hai người một người đút một người ăn, tuy bầu không khí im lặng khiến người khó chịu, nhưng khó chịu chỉ có một mình Thẩm Vị Ương, còn Lãnh Hoài Cẩn thì tâm trạng rất tốt.

Tối hôm qua anh tưởng rằng cô với Cố Trường Đình có gì đó nên mới tức giận như vậy, nhưng phản ứng giận dữ của cô đã nói cho anh biết, cô không có gì với tên súc

sinh Cố Trường Đình kia cả, nên tâm trạng đương nhiên vui vẻ hơn nhiều.

Cô vẫn là của một mình anh.

Nhìn cô giống như con thỏ nhỏ ăn từng miếng từng miếng cháo mình đút, Lãnh Hoài Cẩn như đã đạt được thỏa mãn lớn lao trong lòng. “Hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối tôi lại đến.”

Sau khi đút cháo xong, anh vươn tay sờ tóc cô, nở nụ cười tràn đầy cưng chiều.

Lúc gần đi vẫn không quên nhắc nhở: “Lát nữa tự bôi thuốc phải cẩn thận một chút, lần sau tôi sẽ chú ý không làm em đau.”

Thẩm Vị Ương: “… Tổng giám đốc Lãnh có thể đi được rồi, không tiễn.”

Người đàn ông cười hai tiếng, đi ra ngoài với tâm trạng rất tốt.

Thẩm Vị Ương lại nhìn dấu vết trên người mình trong chốc lát mà ngơ ngẩn.

Đêm nay cô phải đi tham gia một buổi giá từ thiện với Chris, như thế này sao mặc lễ phục được?

Sau khi mở điện thoại lên, cô nhìn thấy rất nhiều cuộc gọi nhỏ, hầu như đều là Chris gọi.

Nhớ lại sáng hôm nay tại sao mình vẫn luôn ngủ say, Thẩm Vị Ương cũng có chút đau đầu, sau khi gọi điện thoại cho Chris, cô hơi lúng túng xin lỗi anh ta: “Xin lỗi, buổi

sáng tôi có việc nên không nghe điện thoại của anh.”

Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói tủi thân phàn nàn của một người đàn ông: “Thân ái, cô có biết tôi đã đứng ở sân bay nước ngoài nơi đất khách quê người

bao lâu không, cô biết tôi đứng trong gió lạnh cô độc cõ nào không?”

Thẩm Vị Ương: “… Không biết, dù sao thì tôi ở nhà rất ấm áp.”

Nghe thấy lời vô tình vô nghĩa không chút lương tâm của cô, Chris kêu rên ở đầu bên kia điện thoại: “Không phải chứ không phải chứ, trên thế giới này lại có người phụ

nữ ác độc đến vậy sao?”

Tâm trạng buồn bực của Thẩm Vị Ương tốt hơn một chút: “Đúng, tôi ác độc như vậy đấy, anh Chris có muốn trao tặng cho tôi một cúp mẹ kế ác độc không?”

Chris: “Tôi trao tặng cho cô danh hiệu chiều riết mà hư, nói thật đi, bây giờ cô mới tỉnh để nghe điện thoại của tôi, có phải tối hôm qua cô làm chuyện xấu với tên họ Cố kia đúng không?”

Tối hôm qua với Cố Trường Đình á?

Nhớ tới tên đàn ông đột nhiên quay ngoắt tính tình tối hôm qua, vẻ mặt Thẩm Vị Ương phức tạp, lập tức nói với Chris: “Chúng tôi đã chia tay rồi, sau này nói chuyện

đừng đặt tôi bên cạnh anh ta nữa.”

Không đợi Chris mở miệng, cô lại nhấn mạnh: “Còn có, đừng đi hỏi anh ta đã xảy ra chuyện gì, tôi và anh ta không còn gì liên quan tới nhau nữa, nếu anh đi hỏi, tôi chắc chắn sẽ tuyệt giao với anh.”

Dùng phương thức không thể chịu nổi như tối hôm qua để chấm dứt, Thẩm Vị Ương muốn để lại chút thể diện cuối cùng cho nhau.

Chris đầu bên kia điện thoại vui vẻ nói: “Cuối cùng bọn cô cũng cắt đứt sạch sẽ rồi sao? Thân ái, vậy tôi có thể theo đuổi cô chứ?”

Thẩm Vị Ương không suy nghĩ liền từ chối: “Không thể.”

Chris bất mãn nói: “Tại sao chứ? Tôi đã xếp hàng lâu như vậy rồi.”

Thẩm Vị Ương nhìn khăn trải giường ngổn ngang, từng cảnh tượng tối hôm qua lại hiện lên trước mắt lần nữa: “Bởi vì có người chen ngang hàng rồi.”

Chris: “Tên khốn nạn nào chen ngang rồi hả?”

Thẩm Vị Ương: “Lãnh Hoài Cẩn, nếu anh có năng lực để tôi ly hôn với anh ấy, tôi có thể suy xét anh.”

Chris lại nhận lấy cú sốc lớn hơn: “Thân…thân ai nói cái gì cơ, cô nói vậy là có ý gì, cái gì chồng trước cơ?”

Cảm giác đau đớn bị vật nặng nghiền ép trên người vẫn còn, Thẩm Vị Ương cau mày nói: “Tôi có một người chồng cũ, anh ấy tên Lãnh Hoài Cẩn, hôn nhân của chúng

tôi hơi phức tạp, tạm thời không dứt ra được. Chris, tôi nói rất nghiêm túc, anh nên tìm một cô gái tốt tử tế để nói chuyện yêu đương hẹn hò sớm đi, cho dù không có chồng trước và Cố Trường Đình, tôi cũng sẽ không ở bên anh.”

Cô không xứng.

Cô đã có bốn đứa nhỏ rồi, hơn nữa chồng trước vẫn dây dưa không rõ với cô, người tốt tính như Cổ Trường Đình còn bị ép điên, nên cô không muốn hủy đi Chris.

Nếu như không thể, ngay từ đầu phải giải quyết nhanh chóng.

Hình như bầu không khí trở nên nghiêm túc rồi.

Qua một lúc lâu Chris mới như không có gì xảy ra, mở miệng cười giỡn nói: “Rồi rồi rồi, dù sao tôi cũng đã quen bị cô tổn thương như thế rồi, làm bạn bè cũng rất tốt, cũng đã đến nước A các cô rồi, nếu như có cô gái nào thích hợp, cô nhớ giới thiệu cho tôi đấy.”

Dáng vẻ không tim không phổi với thái độ trêu ghẹo này của Chris khiến trong lòng Thẩm Vị Ương nhẹ nhõm hơn nhiều, trên gương mặt nghiêm trọng có vẻ tươi cười:

“Anh yên tâm, nếu có cô gái thích hợp tôi nhất định sẽ giới thiệu cho anh, nhưng anh cũng đừng phá bảng hiệu bà mối của tôi, đến lúc đó nhất định phải chăm sóc người ta

cho tốt.”

Chris: “Ok ok cô yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không đập phá bảng hiệu của cô.”

Bầu không khí giữa hai người nhẹ nhõm hơn nhiều, sau đó lại hàn huyên một lúc rồi mới cúp điện thoại.

Chris cũng không ép cô tham gia tiệc tối từ thiện đêm nay, nhưng mà không ngờ bà cụ Lục muốn dẫn Mộ Thanh Hoan đi, Mộ Thanh Hoan không muốn chỉ đi cùng bà

cụ, nên gọi điện thoại tìm đến Thẩm Vị Ương.

“Vị Ương, thật sự tớ rất không muốn ở riêng với bà của cậu, cậu giúp tớ một chút được không, cứu tớ một mạng có được không?”

Thẩm Vị Ương biết rõ chuyện lúc trước Mộ Thanh Hoan yêu đương với Lục Vân Sâm từng bị bà cụ ngăn cấm, vì vậy bây giờ luôn có chút khúc mắc với bà cụ.

So với vết đỏ đầy mình không thể gặp người, thì đi cùng Mộ Thanh Hoan vẫn quan trọng hơn.

“Được, tớ thu xếp qua rồi tới nhà cậu tìm cậu, chúng mình cùng đi tạo hình.”

Mộ Thanh Hoan vô cùng vui vẻ: “Vị Ương cậu thật tốt, tớ yêu cậu chết mất.”

Thẩm Vị Ương: “Được rồi, chuyện có lớn bao nhiêu đâu, cậu chờ tớ một lúc, tớ chọn bộ lễ phục trước rồi đến nhà tìm cậu.”

Mộ Thanh Hoan cảm thấy kỳ lạ: “Chúng ta cùng đi chọn không được sao, tư vấn cho nhau.”

Vậy cũng phải hỏi mấy dấu vết trên người cô có chịu gặp người không?

Thẩm Vị Ương xấu hổ: “Khụ khụ, tớ vẫn nên tự chọn thôi, tớ sợ đi trễ trong tiệm không còn ai.”

Mộ Thanh Hoan: “Vậy giờ tớ cũng đi, dù sao thì cậu đi cùng tớ, nếu đến lúc đó anh cậu không hài lòng quần áo tớ mặc, tớ sẽ nói là cậu chọn cho, cậu phải giữ vững quan điểm giúp tớ đấy, tớ không muốn bọc kín như bà sơ già đâu.”

Thì ra cô ấy còn có ý định này.

Thẩm Vị Ương dở khóc dở cười: “Đó là anh tớ quý trọng cậu, sợ cậu mặc ít đồ sẽ chịu thiệt, show ân ái đơn giản chút được không hả?”

Mộ Thanh Hoan hừ lạnh: “Tớ cũng không phải đang show ân ái, mà là cảm thấy anh cậu quá cứng nhắc rồi, rõ ràng cũng không già lắm, lại cứ bảo thủ như ông già vậy, thật sự rất phiền đó?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK