Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cố Trường Đình biết em vì chuyện của anh mà tâm trạng không tốt nên dẫn em ra ngoài một chút cho thoải mái. Em biết chúng ta không có khả năng, nên cũng muốn cho Cố Trường Đình một cơ hội.”

Cuối cùng cô vẫn chưa nói ra việc mình muốn đi cứu Mộ Vân Tưởng.

Trên người Lãnh Hoài Cẩn có thương tích, nếu như cô nói cho anh biết chân tướng, anh nhất định sẽ đi cứu Mộ Vân Tưởng thay cô.

Cô không muốn anh lại xảy ra chuyện nữa.

Nghe cô nói như vậy Lãnh Hoài Cẩn buông cô ra, giọng điệu hơi khó chịu:“Thế cũng tốt, dù gì anh ta cũng bảo vệ em nhiều năm như vậy.”

Điện thoại lại lần nữa vang lên, Thẩm Vị Ương biết đã đến giờ.

Lãnh Hoài Cẩn liếc nhìn điện thoại của cô rồi sau đó xoay người đi vào phòng tắm, hiếm khi chịu nhường lại không gian cho cô nghe điện thoại.

Là Cổ Trường Đình gọi tới, nói với Thẩm Vị Ương rằng anh ta đã tới cửa nhà cô rồi.

Thẩm Vị Ương ừ một tiếng rồi cúp máy.

Cô với Cố Trường Đình cũng không có gì để nói nhiều.

Nếu sau khi tìm được Mộ Vân Tưởng mà anh ta vẫn tiếp tục quấy rầy cô thì chắc chắn cô sẽ tự tay diệt trừ anh ta.

Lúc Lãnh Hoài Cẩn tắm xong, hai đứa nhỏ vẫn còn chưa tỉnh nhưng Cổ Trường Đình đã vào nhà, anh ta ngồi trên sofa nhà họ với phong thái của một chủ nhà.

Nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn, anh ta cũng không ngạc nhiên lắm thậm chí còn khách sáo chào hỏi: “Tổng giám đốc Lãnh, chào buổi sáng.”

“Nghe nói tổng giám đốc Lãnh bệnh nặng phải nằm viện, tôi còn định ngày nào đó sẽ đi thăm anh đấy.”

Thái độ Lãnh Hoài Cẩn bình tĩnh: “Tổng giám đốc Cố không cần phí nhiều tâm sức thế đâu, tôi không sao.”

“Tôi chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi.”

Thẩm Vị Ương xách vali đi ra cắt ngang bọn họ.

Nhìn thấy vali, trong lòng Lãnh Hoài Cẩn có chút bất an nhưng cuối cùng khi mở miệng lại chuyển thành mỉa mai châm chọc: “Ai không biết còn tưởng mấy người là vợ

chồng mới cưới đi ra ngoài hưởng tuần trăng mật.”

Cố Trường Đình cười đến thảo mai, cười đến trong bông giấu kim: “Tổng giám đốc Lãnh nghĩ như vậy cũng không sai, sau khi anh và Vị Ương hoàn toàn ly hôn, bọn tôi sẽ kết hôn.”

Kết hôn sao?

Cứ thế bất lực nhìn cô kết hôn với người đàn ông khác rồi từ đây quên mất bản thân mình.

Vốn tưởng rằng đã sẵn sàng nhưng khi mọi thứ thực sự xảy ra trước mắt, Lãnh Hoài Cẩn chợt nhận ra rằng mình vẫn không thể chấp nhận việc quãng đời còn lại của cô sẽ trải qua bên cạnh một người đàn ông khác.

Không khí đột nhiên trở nên trầm xuống, anh và Thẩm Vị Ương phức tạp nhìn nhau, thời gian cũng như trôi chậm lại vào khoảnh khắc đó.

Cuối cùng Thẩm Vị Ương là người phá võ sự im lặng trước tiên, cô cất lời bằng một giọng điệu nghẹn ngào: “Cố gắng chăm sóc bản thân và đứa nhỏ cho tốt, em đi đây.

Nói xong, cô xoay người kéo vali rời đi.

Chỉ có cô mới biết lúc này cô muốn quay người lại ôm anh thật chặt đến nhường nào.

Người trốn sau tường nhìn nhau từ khoảng xa, vừa nhìn đã thấy lòng đau nhức nhối.

Mối tình đơn phương một thời hóa thành hai mũi tên trùng nhau nhưng hóa ra không thể bên nhau vẫn mãi là không thể bên nhau.

Tình cảm giữa người với người thật sự quá phức tạp, có yêu hay không mình không có khả năng quyết định.

A Cẩn, hẹn gặp lại.

Bây giờ em đã hiểu lựa chọn lúc trước của anh.

Trước đây em luôn nghĩ đến việc bản thân dưới tình huống khó sinh mà vẫn mạo hiểm sinh ra bốn đứa con đã đau đớn như thế nào, rồi lại vì không biết ai đã khiến mình trở nên như vậy nên đã dồn hết oán hận lên người anh. Em tưởng rằng anh đã phụ lòng em.

Nhưng bây giờ sự thật được phơi bày, em thật sự nợ anh một lời xin lỗi.

Tiếc là em không có cơ hội để nói ra câu này.

“Tôi biết anh muốn đi Vô Nhân Cảnh nên tôi đã chu đáo đưa cô ấy đi trước.”

Sau khi Thẩm Vị Ương rời đi, Cố Trường Đình không lập tức rời đi mà ở lại đắc ý khoe khoang nhìn Lãnh Hoài Cẩn đang ngẩn người.

“Lãnh Hoài Cẩn, tôi còn tưởng rằng anh là một kẻ máu lạnh không ngờ anh lại si tình đến vậy.”

Lãnh Hoài Cẩn chán ghét nhìn anh ta: “Nên anh đang khoe khoang cái gì? Anh cho rằng mình là người thắng cuối cùng sao?”

Cố Trường Đình đắc ý cười: “Chẳng lẽ không phải à? Vì để cưới được cô ấy, anh đã liều mạng như thế nào nhưng cuối cùng tôi lại là người có được cô ấy.”

Lãnh Hoài Cẩn: “Trước hết tôi hy vọng anh có thể hiểu rằng cô ấy không phải là chiến lợi phẩm của anh mà là một người sống hoàn toàn độc lập.”

Dáng vẻ khoa trương của Cố Trường Đình khiến Lãnh Hoài Cẩn có chút lo lắng, tự hỏi không biết Thẩm Vị Ương ở bên cạnh anh ta như thế này liệu có phải là quyết định

đúng đắn hay không.

Nhưng anh còn chưa kịp nghĩ nhiều, Lãnh Hạo đã dẫn người tới.

“A Cẩn, đến giờ rồi.”

Cố Trường Đình nhìn sắc mặt nghiêm túc của Lãnh Hoài Cẩn, đắc thắng cười một tiếng rồi nghênh ngang rời đi.

Khi xuống tầng anh ta nhìn thấy Thẩm Vị Ương vốn chờ anh ta, lúc này lại đang nói chuyện với Lãnh Diệp.

Lãnh Diệp lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái rồi bỏ đi.

“Anh ta thích em.”

Trên đường đến sân bay, Cố Trường Đình im lặng một lúc rồi đột nhiên lên tiếng.

Thẩm Vị Ương đang chợp mắt nghỉ ngơi trên ghế phó lái, giễu cợt nói: “Đừng nói với tôi rằng bây giờ nhìn thấy những người đàn ông khác nói chuyện với tôi, anh cũng sẽ ghen giống như Lãnh Hoài Cẩn nhé.”

“Cố Trường Đình, anh và Lãnh Hoài Cẩn không giống nhau, đừng cố bắt chước anh ấy, đừng khiến tôi phải cười nhạo anh.”

Tay cầm vô lăng của Cố Trường Đình từ từ siết chặt nhưng trên mặt anh ta vẫn lộ ra nụ cười như trước: “Cũng đúng, dù sao anh cũng không keo kiệt như Lãnh Hoài

Can.”

“Chỉ là đột nhiên nhìn thấy Lãnh Diệp khiến anh như nhìn thấy chính mình trước đây, thật cẩn thận che giấu tình cảm đối với em, sợ bị em phát hiện thì vĩnh viễn sẽ không thể gặp lại.”

Anh ta nhẹ nhàng chân thành nói, như thể thật sự có chuyện như vậy đã xảy ra.

Nhưng Thẩm Vị Ương chỉ cảm thấy ghê tởm.

“Cố Trường Đình, anh thật sự không cao thượng như anh tưởng đâu, đừng lợi dụng Lãnh Diệp để trát vàng lên mặt mình.”

Tại sao trước đây cô lại nghĩ rằng người đàn ông này là người tốt, anh ta sẽ luôn đối xử tốt với cô, sẽ không bao giờ làm tổn thương cô.

Bây giờ nhìn lại, với một người đàn ông giàu có và quyền lực, muốn bao nuôi một người phụ nữ cũng chẳng phải vấn đề hao tổn tâm tâm sức, lãng phí tiền tài gì.

Kể cả là anh ta có dùng mọi thủ đoạn để có được người phụ nữ này nhưng không thành thì đó là lỗi của anh ta và anh ta xứng đáng bị như vậy.

Hơn nữa anh ta còn từng cấy vào người cô Tình Ty Đằng, nhất quyết thà để ngọc võ còn hơn ngói lành, nhất quyết phải để cô yêu anh ta dù tình yêu đó có là giả dối

cũng không muốn cô được toại nguyện ở bên kẻ khác.

Một kẻ đáng sợ như vậy, cô không cách nào có thể coi anh ta như một người bạn ngày xưa nữa rồi.

Cố Trường Đình cũng biết rằng họ không thể tiếp tục như trước đây được nữa.

Nhưng có hề gì.

“Thẩm Vị Ương, so với cẩn thận không dám lỗ mãng chạm vào em trước kia, anh thấy như bây giờ đúng là trạng thái tốt nhất.”

Dù sao cô cũng không thể yêu người đàn ông nào khác kể cả là Lãnh Hoài Cẩn hay những người bên ngoài nên anh ta không cần có tình yêu của cô, có thể giữ cô ở

bên mình như vậy suốt đời là tốt rồi.

Ngoài anh ta ngay cả Lãnh Hoài Cẩn cũng không thể chạm vào cô.

Xe dừng trước cửa khách sạn, anh ta tháo dây an toàn bước xuống xe.

Ánh mắt Thẩm Vị Ương chấn động, sau đó sắc mặt cô thay đổi nhìn anh ta tức giận nói: “Cố Trường Đình, anh có ý gì?!”

Cố Trường Đình đưa tay nâng cằm cô lên, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Em cho rằng anh sẽ dễ dàng dẫn em đi gặp bạn của em sao? Nếu đơn giản như vậy, anh cần gì phải vất vả đi một vòng lớn như vậy chứ?”

mê.

Anh ta dùng đầu ngón tay xoa xoa làn da non mịn ở nơi gò má thanh tú, nhẹ nhàng tiến gần ngửi mùi hương trên cổ cô, dáng vẻ muốn bao nhiêu si mê có tần đó si

“Khi em nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn và Hà Sở…..em đã nghĩ gì lúc đó?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK