Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu như đứa trẻ trong bụng của Hà Sở xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi sẽ kéo cô chết cùng!”

“Anh muốn đưa tôi đi đâu? Tôi phải đi bệnh viện!”

“Cô Thẩm! Tổng giám đốc Lãnh kêu tôi tiễn cô một đoạn!”

“Cô Thẩm! Tổng giám đốc Lãnh kêu tôi tiễn cô một đoạn!”

Giọng nói của người tài xế trước mắt này và giọng nói của người bốn năm trước đã lái xe hại cô ngã xuống vách núi giống hệt nhau, những ký ức đã phủ đầy bụi mà cô

không dám hồi tưởng kia bỗng nhiên trỗi dậy.

Thẩm Vị Ương cụp mắt, từ từ nắm chặt hai tay, cơ thể hơi run, nhìn ngài Trần, hỏi: “Đây là tài xế của ngài?”

Nhìn phản ứng kỳ lạ của cô, ngài Trần thắc mắc: “Đúng vậy! Cậu ta là tài xế của tôi, sao thể cô Thẩm?”

Thẩm Vị Ương: “Ngài quen anh ta ở đâu thế?”

Ngài Trần: “Trên web tuyển dụng, tôi vừa tới nước A không lâu, vẫn chưa quen thuộc với mọi thứ ở bên này nên tìm đại một người tài xế trên web tuyển dụng.” “Sao thế? Hai người quen nhau à?”

Anh ta nhìn tài xế của mình hỏi.

Tài xế lắc đầu: “Tôi chưa từng gặp cô chủ này!”

Đương nhiên anh ta chưa từng gặp rồi, sao một tên tội phạm giết người có thể thừa nhận mình quen biết với nạn nhân của mình được.

Thẩm Vị Ương thầm cười khẩy trong lòng, thế nhưng cố khống chế biểu cảm trên mặt mình, nói với ngài Trần: “Vậy tôi mượn tài xế của ngài dùng một chút trước

nhé!”

Sau đó, cô hờ hững nhìn thoáng qua tài xế, lạnh lùng nói: “Phiền anh đưa tôi về nhà!”

nói.

Có một số việc cô muốn tự mình hỏi rõ anh ta, có ngài Trần nên không tiện hỏi.

“Chúc mừng ngài!”

Sau khi Thẩm Vị Ương và tài xế rời đi, Mộ Dung Văn Dư cải trang thành người phục vụ của nơi này, đẩy cửa đi vào phòng riêng, mặt không cảm xúc nhìn “ngài Trần”

Ngài Trần kéo cô ta ngồi vào trong lồng ngực của mình, ngón tay thon dài xinh đẹp nhẹ nhàng nâng cằm của cô ta lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt xinh đẹp của cô ta: “ Cố ý ăn mặc thành dáng vẻ này tới đây, muốn cùng tôi chơi trò hóa trang hả?”

Mộ Dung Văn Dư duỗi tay kéo cà vạt của anh ta xuống, áp sát vào anh ta một cách mờ ám, nũng nịu cười nói: “Có phải ngài gấp gáp quá rồi không? Nhưng mà, mới một năm không gặp mà anh nhớ tôi đến thế à?”

Ngài Trần cười khẩy: “Muốn kiểm tra thử xem đồ của tôi có bị người ta đụng vào hay không, dĩ nhiên là phải gấp rồi!”

Sắc mặt Mộ Dung Văn Dư thay đổi, kèm theo một cơn đau đột ngột, trên mặt thoáng ửng hồng.

Ngài Trần rất hài lòng đối với phản ứng của cô ta, lúc này mới buông tay: “Xem ra cậu ta thật sự không hề có chút hứng thú nào đối với cô!”

“Cô cũng không hề thua kém so với Thẩm Vị Ương, vì sao cậu ta lại không chịu đụng vào cô, là cô đã xảy ra chuyện gì?”

Nghe thấy anh ta nói như vậy, khóe mắt Mộ Dung Văn Dư thoáng ảm đạm, thế nhưng rất nhanh cô ta đã hạ mi che lấp đi theo thói quen. “Tôi nên cảm ơn sự thưởng thức của ngài Lãnh đối với tôi ư? Cảm giác đàn ông trên đời này đều sẽ thích tôi giống như anh sao?”

Dưới ánh mắt gần sát của “ngài Trần“, Mộ Dung Văn Dư đành ấm ức chịu thua, bổ sung thêm một câu.

“Tôi cũng từng cố gắng, đã cởi hết một nửa quần áo, còn uống cả thuốc, cuối cùng anh ta vẫn không chịu cứu tôi thì tôi phải làm sao bây giờ.” Sau khi cô ta nói dứt lời, sắc mặt “ngài Trần” càng lạnh lùng hơn: “Vậy nên sau cùng cô đã đi tìm gã bồ nhí cũ?”

Mộ Dung Văn Dư cười như không cười, nói: “Trước đây ngài tìm cho tôi nhiều bồ cũ như vậy nên tôi mới có người để tìm!”

“Mộ Dung Văn Dư!” “Ngài Trần” bóp chặt cổ cô ta, hận không thể cứ như vậy dứt khoát bóp cô ta tới chết: “Cô đừng có khiêu khích sự nhẫn nại của tôi!”

Mộ Dung Văn Dư nhìn người đàn ông rõ ràng đang lên cơn giận dữ, mỉm cười đắc ý: “Chỉ là nói đùa thôi mà cũng đáng để ngài nổi giận như vậy ư, hay là ngài đang quan tâm đến tôi? Ngoại trừ em trai ruột của ngài, ai cũng không thể hưởng thụ tôi!”

“Quan tâm?” “Ngài Trần” như thể nghe được chuyện cười gì đó, nhìn người phụ nữ giống như yêu tinh đang ở trong lồng ngực mình một cách châm chọc: “Mộ Dung Văn Dư! Cô vẫn luôn không biết trời cao đất dày như này sao?”

“Nhưng mà tôi rất nhớ anh!” Cô ta hơi nhổm dậy, hôn lên bờ môi của anh ta, sau đó nhìn anh ta bằng ánh mắt ướt át thâm tình như thói quen: “Chỗ nào cũng nhớ!”

Cô ta kéo bàn tay to lớn của anh ta đặt lên người mình, chẳng lâu sau, trong phòng riêng bèn vọng đến tiếng võ nát của bát đũa…

Cô nhân viên đứng trông coi ở cửa phòng riêng nghe thấy động tĩnh bên trong, hơi lo lắng, định đi vào, thế nhưng đã bị giám đốc ngăn lại.

“Không nên quấy rầy ông chủ.”

Giám đốc nhẹ nhàng nói với anh ta.

Quả nhiên, rất nhanh trong phòng riêng đã vang đến âm thanh mờ ám của trai gái, người hầu đỏ mặt, xém chảy máu mũi….

“Tôi thật sự thấy rất lạ. Dựa theo trình độ quyến rũ của cô, tại sao Lãnh Hoài Cẩn lại không đụng vào cô chứ!”

Sau khi trải qua một trận vui đùa thỏa thích, “ngài Trần” vén mái tóc ẩm ướt của Mộ Dung Văn Dư ra sau tai, nhìn cô ta bằng ánh mắt dò xét thâm sâu.

“Mộ Dung Văn Dư! Có phải là cô giấu tôi chuyện gì hay không?”

Mộ Dung Văn Dư quần áo xộc xệch, bám vào trong lồng ngực của anh ta như tơ tằm, nhìn anh ta cười yếu ớt: “Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ. Vì sao anh lại thích chia sẻ tôi với người đàn ông khác, anh không cảm thấy tôi bẩn à?”

Lúc nói tới đây, trong mắt cô ta lóe lên một chút chán ghét.

Là chán ghét đối với bản thân cô ta.

“Lãnh Hoài Sân! Tôi mệt rồi. Bây giờ tôi dựa cả vào sự yêu thương của anh để chống đã khỏi sự sa đọa, chờ đến lúc tôi thật sự sa đọa tới mức ai cũng được thì anh sẽ

hối hận!”

Cô ta đẩy anh ta ra, đứng phắt dậy chỉnh lại quần áo, chuẩn bị rời đi.

Trong lồng ngực Lãnh Hoài Sân bỗng nhiên trống rỗng, có một cảm giác mất mát vô tên quanh quẩn ở trong lòng, không cách nào tiêu tan.

Mộ Dung Văn Dư quay lưng về phía anh ta, chỉnh xong quần áo, hít một hơi sâu rồi nói: “Rốt cuộc anh muốn làm gì, nếu như cần tôi trợ giúp, thì nhân bây giờ nói cho tôi. Trong vụ nổ lần trước, Lãnh Hoài Cẩn đã nhìn thấy anh, gần đây vẫn luôn đang điều tra anh.”

“Anh ta rất tôn trọng anh, nuôi nấng con gái anh cũng rất tốt, chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với anh. Tôi không hiểu tại sao lần trước anh nhất định phải muốn

anh ta chết trong vụ nổ kia.”

Nghe thấy Mộ Dung Văn Dư nói đã cho Lãnh Hoài Cẩn như vậy, sắc mặt Lãnh Hoài Sân lạnh lùng: “Tôi nghe nói, sau vụ nổ anh ta đã tàn phế, hiện nay chỉ có thể ngồi trên xe lăn, đây là sự thật?”

Mộ Dung Văn Dư: “Là thật sự! Kết quả như này, anh hài lòng không?”

Lãnh Hoài Sân nhìn chằm chằm đường cong nuột nà trên cơ thể cô ta, cười khẩy: “Cho nên bây giờ cô đang trách tôi à? Cảm thấy tôi có lỗi với cậu ta?”

Mộ Dung Văn Dư dùng sức, gài chặt cúc áo sau cùng: “Tôi không hề cảm thấy anh sẽ quan tâm đến cảm xúc của tôi!”

“Lãnh Hoài Sân! Nếu như không còn việc gì cần tôi làm, vậy tôi đi trước đây! Bây giờ ở bên chỗ Lãnh Hoài Cẩn, tôi vẫn còn là vệ sĩ cho vợ trước của anh ta!”

Khi cô ta đã nản lòng thoái chí, muốn rời khỏi phòng riêng, Lãnh Hoài Sân bèn tiến lên ôm lấy cô ta từ phía sau, trong giọng nói ẩn chứa sự mê hoặc: “Một năm rồi. Tôi

vẫn chưa hết hứng, đêm nay cô nhất định phải luôn ở bên cạnh tôi!”

Bức tường phòng thủ mà Mộ Dung Văn Dư vừa mới xây lên bỗng sụp đổ.

Yêu một người rất mệt.

Yêu một cách không có tôn nghiêm lại càng hao tâm tốn sức.

Thế nhưng bây giờ cô ta không có tư cách lựa chọn.

Lãnh Hoài Sân! Anh không thể dừng tay được ư? Những tháng ngày chỉ có hai người chúng ta không tốt à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK