Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngoan nào, mặt bị sao rồi?”

Lúc tổng giám đốc Tôn nhìn thấy Vinh Trân Na bị đánh sưng mặt, lập tức đau lòng, định dùng đôi tay mập ú như lạp xưởng xoa mặt cô ta.

Lúc ông ta sắp chạm vào, Vinh Trân Na đau đớn, rúc vào ngực ông ta: “Aiya, tổng giám đốc Tôn! Người ta đau quá, anh đừng có đụng vào người ta!”

Rõ ràng chỉ đau trên mặt, nhưng vẫn bị dáng vẻ và giọng điệu lẳng lơ hư hỏng của cô ta làm cho không nghiêm chỉnh.

Cái người gọi là tổng giám đốc Tôn này càng thêm thương tiếc, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn Thẩm Vị Ương, giận dữ nói: “Cô là ai? Tại sao lại ức hiếp nữ chính của bộ phim

này?”

“Mommy!”

Lúc này, Tử Niệm mới đi tới.

Cậu bé vừa mới kết thúc cảnh quay, sau khi nhìn thấy phía mẹ hình như đã xảy ra chuyện gì đó, lập tức đi đến.

Tổng giám đốc Tôn nhìn thoáng qua Tử Niệm, rồi lại nhìn Thẩm Vị Ương, khóe mắt thoáng qua chút mất mát, đáng tiếc người phụ nữ đẹp như vậy mà lại có con rồi.

Bởi vì chút mất mát này, lửa giận trong ánh mắt ông ta khi nhìn Thẩm Vị Ương càng nhiều: “Hoá ra cô là mẹ của Tử Niệm, vậy cô có biết tại sao bây giờ con trai cô có

thể quay bộ phim này không? Nếu không vì tôi đầu tư, bộ phim này sẽ không tồn tại, con trai cô cũng không có phim để quay!”

gì?”

Thẩm Vị Ương nắm chặt tay của Tử Niệm, kéo cậu bé ra phía sau mình, sau đó nhìn tổng giám đốc Tôn lạnh nhạt, hỏi: “Vậy thì sao? Bây giờ ông nói như vậy là có ý

Tổng giám đốc Tôn hừ giọng: “Có ý gì ư? Ý tôi là bây giờ cô ở đoàn làm phim không trông nom con trai của cô, để nó đi ức hiếp người của tôi. Bây giờ tôi muốn con trai của cô cút xéo về nhà, đừng tiếp tục ở lại nơi này đóng phim nữa!”

Thẩm Vị Ương vẫn rất bình tĩnh lạnh lùng nhìn ông ta hỏi: “Nếu như tôi không làm vậy thì sao? Nếu như tôi không muốn đi, ông có thể làm gì tôi?”

Tổng giám đốc Tôn: “Tôi muốn cho con trai cô vào danh sách đen của ngành. Một nghệ sĩ xấu xa như con trai của cô, sau này đừng mong có phim để quay!”

Thẩm Vị Ương nhìn về phía Vinh Trân Na: “Được rồi! Cô chủ này, bây giờ cô có thể rời khỏi đoàn làm phim rồi. Tổng giám đốc Tôn đã nói, nghệ sĩ xấu xa đừng hòng đóng phim, cô bị tôi phong sát rồi!”

“Bị cô phong sát?” Lúc Vinh Trân Na nghe thấy Thẩm Vị Ương nói như vậy, giống như nghe thấy một chuyện rất nực cười, bật cười: “Bị cô phong sát rồi? Cô là ai chứ, cô có quyền gì mà phong sát tôi?”

Thẩm Vị Ương bình tĩnh nhìn cô ta: “Lỗi của tôi! Tôi quên tự giới thiệu.”

Cô tiến lên một bước, bảo vệ bọn trẻ ở sau lưng mình, lạnh lùng nhìn Vinh Trân Na và tổng giám đốc Tôn nói: “Chào hai người! Tôi là biên kịch, bút danh là Tiểu

Thất!”

Tiểu, Tiểu Thất?

Lúc nghe thấy cái tên này, sắc mặt của Vinh Trân Na và tổng giám đốc Tôn bèn thay đổi, mà Phỉ Mặc Sở vừa mới kết thúc công việc bên kia đã chạy tới muốn giải vây cho Thẩm Vị Ương cũng hơi ngây người tại chỗ.

Cô, cô là Tiểu Thất ư?

Ở nước A, biên kịch nắm giữ tinh túy và hướng đi của câu chuyện, thậm chí biên kịch giỏi còn khiến người ta tôn trọng hơn cả đạo diễn.

Mà người như Tiểu Thất này, hầu hết sau khi mỗi kịch bản nguyên tác được quay đều sẽ là kịch bản rất hot, là một biên kịch trẻ tuổi kiệt xuất.

Bộ phim mà bọn họ đang quay là kịch bản của Tiểu Thất.

Chỉ là biên kịch này vẫn luôn rất khiêm tốn, như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, sau khi tìm luật sư của cô ký kết hợp đồng tác phẩm khiến cô hài lòng bèn

mặc kệ.

Nhưng mà kịch bản của cô làm vô cùng nghiêm ngặt chi tiết, sẽ có cốt truyện và nhân vật, không để cho nhà đầu tư sửa tùm lum, vậy nên kịch bản cuối cùng sẽ luôn là

sản phẩm tinh tế hiếm có.

Mà Tiểu Thất cũng không phải biên tập năng suất cao, cho nên ở trong nghề, kịch bản của cô cũng trở nên vô cùng quý giá.

Cô muốn phong sát một người, thì sau này những công ty, đạo diễn kia muốn có được cô kịch bản chắc chắn sẽ không dùng tới người này nữa.

Tiểu Thất là biên kịch rất có tiếng nói và tên tuổi trong giới biên kịch.

Vinh Trân Na và tổng giám đốc Tôn cũng biết điều này, lúc nghe Thẩm Vị Ương giới thiệu mình là Tiểu Thất, sắc mặt bỗng nhiên hoàn toàn thay đổi.

Vinh Trân Na còn hơi không tin, khó đón nhận hiện thực: “Không, không, không thể nào! Sao cô lại là Tiểu Thất chứ! Cô gạt tôi, cô gạt tôi! Cô đừng hòng lừa tôi!”

“Ai lừa cô chứ! Cô cũng không nhìn lại xem mình có tài cán bao nhiêu, đáng để Tiểu Thất lừa cô ư?”

Lúc này, một giọng nói rất hay của chàng trai trẻ tuổi vang lên, Bạch Thần mặc một bộ quần áo thường ngày màu trắng, đột nhiên xuất hiện ở trong đoàn làm phim.

Vinh Trân Na sửng sốt, sau đó trợn mắt nhìn chằm chằm Bạch Thần, tức giận: “Anh lại là cái quái gì nữa vậy? Anh…”

Cô ta còn chưa nói hết, đã bị tát một bạt tai.

Lần này, người đánh cô ta không phải ai khác, mà chính là tổng giám đốc Tôn, người vừa nãy gọi cô ta rất ngọt ngào.

“Thứ hồ đồ! Dám xưng hô vô lễ với cậu chủ Bạch. Người ta là luật sư riêng của Tiểu Thất, mỗi lần bàn hợp đồng đều là cậu ấy đứng ra đàm phán!”

Hơn nữa nhà họ Bạch ở Đế Đô cũng là dòng họ rất lớn mạnh, khiến ông ta hửi khói, làm sao ông ta dám đắc tội với cậu chủ lớn này.

Vinh Trân Na nghe thấy tổng giám đốc Tôn nói người cô ta mắng ban nãy lại là Bạch Thần, thoáng chốc mặt xám như tro tàn, hối hận không kịp.

Một cô gái ngoài ngành như cô ta, dù không biết nhưng vẫn hiểu rõ tường tận mọi điều trong giới thượng lưu.

“Cậu chủ Bạch! Tôi biết sai rồi, tôi biết sai rồi! Van xin anh, cầu xin anh tha thứ cho tôi, có được không?”

Biết rõ gia thế của đối phương giống với đạo diễn Phỉ, đều là cậu chủ nhà giàu, Vinh Trân Na lập tức bò dậy, khóc tới mức thương tâm, kéo tay áo của Bạch Thần.

Nhưng mà còn chưa chạm vào thì đã bị Bạch Thần vùng ra một cách ghét bỏ: “Tránh xa tôi một chút. Phỉ Mặc Sơ! Phim trường của các người không có bảo vệ

sao?”

Phỉ Mặc Sơ liếc nhìn mấy bảo vệ đang đứng bên cạnh, mấy người bảo vệ kia lập tức khống chế Vinh Trân Na, không cho cô ta cắn bậy như chó điên.

Tổng giám đốc Tôn nhìn thấy Bạch Thần không dễ chọc, bèn nhìn về phía Thẩm Vị Ương lấy lòng: “Cô Tiểu Thất! Vừa nãy đã đắc tội nhiều rồi. Là tôi có mắt không tròng, không nhận ra cô, cô nể tình tôi đầu óc ngu si mà thông cảm cho tôi có được không?”

Thẩm Vị Ương hờ hững nhìn anh ta, mặt không cảm xúc.

Không khí im lặng sắp làm tổng giám đốc Tôn phát điên, anh ta lập tức quỳ gối trước mặt Thẩm Vị Ương, sau đó tự tát chính mình: “Cô Tiểu Thất! Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi! Mong cô rộng lượng tha thứ cho tôi!”

Mặc dù tổng giám đốc Tôn này hơi lùn một tẹo, không thể xem là nam nhi bảy thước, thế nhưng tốt xấu gì cũng là một người đàn ông, thế mà nói quỳ là quỳ, Thẩm Vị

Ương cũng hơi không ngờ được.

Nhưng mà cô rất nhanh cũng hiểu rõ tại sao. Ở đây, ngoại trừ địa vị của bản thân cô, đoán chừng tổng giám đốc Tôn này tưởng là cô và hai lão đại Phỉ Mặc Sơ, Bạch

Thần có quan hệ thân thiết, nên đã quỳ trước mặt ba người bọn họ.

Thẩm Vị Ương có hơi ghét mấy tên hề tự biên tự diễn như này, nhìn về phía Phỉ Mặc Sơ nói: “Đạo diễn Phỉ, cứ để cho vị tổng giám đốc Tôn này rút vốn đi, các tổn thất còn lại một mình tôi gánh vác. Còn có diễn viên này, cũng đổi đi, phong sát triệt để. Tôi không hy vọng có người như này lảng vảng bên cạnh con trai tôi.”

Nói xong, cô cũng rất lạnh lùng, dẫn ba đứa con rời đi, không thèm quan tâm đến tổng giám đốc Tôn và ả diễn viên kia đang kêu rên cầu xin ở phía sau.

Bọn họ đáng thương thì cũng là báo ứng tự làm tự chịu, không có liên quan gì đến cô.

Nếu như hôm nay cô không phải là biên kịch rất có địa vị, con của cô sẽ phải chịu sự ức hiếp của bọn họ.

Cho nên, cô dựa vào gì mà phải thương hại bọn họ, buông tha cho bọn họ chứ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK