Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vệ Trạch không lập tức đi đến mà nhìn về phía Lãnh Hoài Cẩn.

Lãnh Hoài Cẩn bình thản liếc mắt: ”Đi xem đi, đừng để bị tức chết..”

Chữ “chết” còn chưa nói ra hết, Thẩm Vị Ương lập tức tới kéo tay cắt ngang anh: “A Cẩn, anh tới rồi.”

Cảm xúc nhân cách phụ rất thẳng thắn, sẽ không nhẫn nại như nhân cách chủ, nhưng dưới sự nhìn chằm chằm của nhiều máy quay như vậy, anh nhất định phải chú ý hình tượng, không thể khiến người khác cho rằng anh là một người bất hiếu.

Tuy rằng mấy ngày trước hai người không hiểu sao lâm vào chiến tranh lạnh, không gặp mặt cũng không liên lạc, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, Lãnh Hoài

Cẩn vẫn rất nể mặt Thẩm Vị Ương, rất thân mật ôm cô đi tới trước ống kính.

“Tôi là Lãnh Hoài Cẩn, liên quan đến chuyện 996, quyết định sơ bộ của cá nhân tôi là hủy bỏ 996, cho nhân viên môi trường làm việc tốt hơn, quyết định cụ thể tiếp

theo sẽ do Lãnh Thị chính thức công bố, tất cả những hành vi nhân cơ hội bịa đặt bôi nhọ Lãnh Thị trên mạng, Lãnh Thị sẽ bảo lưu tất cả quyền truy cứu trách nhiệm pháp

lý.”

Anh chỉ nói vài câu đơn giản, nhưng bởi vì thân phận tổng giám đốc Lãnh Thị, cũng đưa ra một giải pháp sơ bộ, những cư dân mạng đến xem livestream quả nhiên đã yên tĩnh không ít, lực chú ý cũng đang âm thầm chuyển sang chỗ khác.

“Tổng giám đốc Lãnh thật là quyền lực, suy nghĩ rõ ràng, một lời là đủ giải quyết toàn bộ vấn đề, lần này cuối cùng chúng ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm chờ kết quả rồi.”

“Đúng vậy, cuối cùng thì cũng có một người lãnh đạo của Lãnh Thị chịu ra mặt giải thích, chúng ta chờ kết quả đi.”

“Trời đất, Lãnh Hoài Cẩn thật đúng là chồng của Thẩm Vị Ương kìa! Kiếp trước người phụ này đã cứu cả dải ngân hà là cái chắc! Có phước làm mợ chủ nhà họ Lãnh

luôn.”

“Đám ghen tị kia, Jane của chúng tôi có gì không xứng với Lãnh Hoài Cẩn chứ? Chẳng lẽ nhất định phải môn đăng hộ đối mới xứng sao? Jane của chúng tôi chính là cao thủ trong lĩnh vực E–sports, đồng ý cưới anh ta mới là Lãnh Hoài Cẩn có phước nhé!”

“Phước cái quái gì! Cô ta chính là một con hồ ly tinh! Vừa rồi không biết có nghe lầm không, chứ lúc anh ấy vừa mới bước vào hình như đã nói đem tất cả cổ phần đưa cho Thẩm Vị Ương rồi còn gì?”

“Tổng giám đốc Lãnh, xin hỏi tất cả cổ phần hiện giờ anh đều đã chuyển nhượng cho cô Thẩm, đây có phải là sự thật không?”

“Tổng giám đốc Lãnh, trước đây không lâu nghe nói anh bệnh nặng không dậy nổi, xin hỏi là thật sao? Hôm nay Anh xuất hiện ở đây là vì anh đã chữa khỏi rồi ư?”

“Cô Thẩm, xin hỏi lúc trước cô quen tổng giám đốc Lãnh thế nào? Là trước hay sau khi cô hợp tác với Lãnh Thị?”

Phóng viên và dân mạng mạng hỏi dồn dập, nhưng hai người đều không trả lời bất cứ điều gì, nói xong chuyện nên nói liền theo vệ sĩ rời khỏi hiện trường.

Sau khi ngồi lên xe rời đi, Thẩm Vị Ương mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng người đàn ông bên cạnh lại im lặng rút tay ra, giữ khoảng cách với cô.

Thẩm Vị Ương chột dạ nhìn anh, cẩn thận hỏi: “A Cẩn, anh giận à?”

Lãnh Hoài Cẩn không nói gì, chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vì thế cô thử nắm lấy bàn tay to lớn của anh, đung đưa tỏ vẻ nũng nịu, nói: “A Cẩn, em còn tưởng lần này anh sẽ không giúp em cơ.”

Thấy làm vậy vẫn không được, cô lại vươn người qua hôn lên mặt anh một cái, dịu dàng dỗ dành anh.

“Cám ơn chồng, nếu không có anh, hôm nay em sẽ bị những người đó mắng chết mất.”

Nói xong, cô vẫn dựa cả người vào anh, dáng vẻ đầy nịnh nọt dỗ dành.

“Chồng ơi, hôm nay em có đẹp không? Anh nhìn em được không?”

trời.”

“A Cẩn, mấy ngày nay anh có nhớ em không? Em rất nhớ anh, sau khi về nhà em sẽ nấu cho anh một bữa ngon nhé?”

“A Cẩn, đừng tức giận nữa được không?”

“Vì sao mấy ngày nay không về nhà?”

Cô ngọt ngào dỗ dành anh suốt cả quãng đường, đến khi về tới nhà anh mới mở miệng hỏi một câu này.

Thẩm Vị Ương chột dạ lảng tránh ánh mắt của anh: “Gần đây em có chút bận rộn, anh cũng thấy cảnh tượng chiều nay đấy, đối phó với đám người này mệt quá

“Có phải em đã hạ quyết tâm tiến hành trị liệu dung hợp nhân cách, cho nên không dám đối mặt với anh không?”

Anh nắm cằm cô lên, buộc cô ngẩng đầu nhìn anh.

“Nhìn vào mắt anh, đừng nghĩ đến việc lừa gạt anh.”

Thẩm Vị Ương vừa ngước mắt lên, liền thấy trong đôi mắt đen nhánh thâm thúy của anh tràn đầy tổn thương.

Trái tim cô lại đau nhói.

Cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt bi thương của anh nên chỉ có thể buồn bã ôm lấy anh, vùi đầu vào lòng anh: “Tại sao anh lại nghĩ vậy?”

Anh lạnh lùng đứng đó cho cô ôm, không có bất kỳ phản ứng nào với cái ôm này: “Bởi vì em luôn muốn anh ta trở về, ngoại trừ chuyện này, anh không thể tưởng tượng

được lý do em chột dạ không dám gặp anh.”

Giọng Thẩm Vị Ương khàn khàn, nước mắt đã rưng rưng: “Xin lỗi, em sợ sau này tình trạng của anh sẽ trở nên tồi tệ hơn.”

Ánh mắt Lãnh Hoài Cẩn phức tạp rũ mắt xuống, vòng tay ôm lấy cô: “Nếu như anh tình nguyện biến thành người như anh ta, giúp anh ta gánh chịu áp lực của nhà họ

Lãnh, em sẽ đồng ý giữ anh lại chứ?”

Trở thành một người như anh ư?

Thẩm Vị Ương ngẩn ra.

Lúc chuyện này vừa bắt đầu, có thể cô sẽ không hiểu lắm, nhưng hiện giờ tiếp xúc với nhân cách phụ lâu, cô đã có thể hiểu được ý của lời này.

Để có thể ở lại bên cạnh cô, anh tình nguyện từ từ thay đổi bản thân, biến mình thành kiểu người mình không thích nhất.

Úy Lan nói với cô, nhân cách phụ là một biểu hiện nổi loạn của nhân cách chủ về cuộc sống trước đây.

Bởi vì quá căm ghét và hối tiếc lối sống trong quá khứ, nên trong trường hợp đặc biệt, nó sẽ sản sinh ra một nhân cách tùy tiện.

Cuộc sống trước đây của Lãnh Hoài Cẩn thế nào?

Ở trong một biệt thự hẻo lánh nhất nhà họ Lãnh, không được bà nội mình thích, bố mẹ mất sớm, anh trai phản bội, từ nhỏ đến lớn đều sống trong huấn luyện nghiêm

khắc, phải tuyệt đối trung thành với nhà họ Lãnh, dần dà được mài giũa thành một lưỡi dao sắc bén.

Nhưng khi lưỡi dao sắc bén này thật sự vì nhà họ Lãnh bán mạng, mang đến lợi nhuận hậu hĩnh, thì nhà họ Lãnh lại không muốn chịu bất kỳ tổn thất nào mà coi anh

như một đứa con rơi.

Sống trong cuộc sống như vậy, anh hy sinh nhiều hơn nhận lại, nhưng đây là sứ mệnh phải gánh vác khi sinh ra trong một gia tộc lớn như vậy.

Ý thức trách nhiệm trong lòng nhân cách chủ nhất định không thoát khỏi vận mệnh vô tình này.

Nhưng nhân cách phụ có thể.

Nếu như kẻ ở lại vẫn là nhân cách phụ, có phải anh có thể sống thoải mái hơn một chút không?

Họ có thể rời khỏi nhà họ Lãnh và sống một cuộc sống thực sự thuộc về họ.

Thẩm Vị Ương ngẩng đầu, nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, đau lòng không thôi.

Nhưng nếu không tiến hành điều trị, tinh thần sau này của anh sẽ có vấn đề.

Vui buồn của nhà họ Lãnh bọn họ có thể cùng nhau gánh vác, nhưng nếu như tinh thần anh mất khống chế, ai cũng không có cách kéo anh trở về.

“A Cẩn, em thật sự rất thích anh, bất luận anh có ra sao, em đều thích.”

Cô vươn bàn tay lạnh lẽo run rẩy vuốt ve gò má anh, đôi mắt ướt át tràn đầy quyến luyến.

Cho nên, cô vẫn muốn biến anh thành nhân cách chủ đúng không?

Ánh mắt Lãnh Hoài Cẩn rét lạnh, đẩy cô ra khỏi lòng mình: “Em đừng hòng lừa gạt anh, nếu em thật sự thích anh thì sẽ không biến anh thành dáng vẻ ban đầu, Thẩm Vị Ương, tại sao em lại tàn nhẫn với anh như vậy hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK