Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đường Duy, cám ơn cậu trong khoảng thời gian này đã đồng ý giúp đõ chỉnh sửa, bằng không một mình Tiểu Chiêm không biết phải bận đến khi nào.”

Thẩm Vị Ương giơ ly mời Đường Duy, cười cảm ơn cậu ta.

Lãnh Hoài Cẩn cũng giơ ly theo.

“Tôi cũng cảm ơn cậu vì đã giúp đõ công ty chúng tôi, sau này gặp khó khăn cứ việc mở miệng, tôi và Vị Ương sẽ ra sức giúp đỡ.”

Bất luận là Thẩm Vị Ương hay là Lãnh Hoài Cẩn, bọn họ như vậy khiến cậu ta không tìm ra được một lỗi nào, đều có vẻ rất thành khẩn nói cảm ơn cậu ta.

Nhưng chuyện này xây dựng trên cơ sở cậu ta chỉ coi Thẩm Vị Ương là một người bạn bình thường.

Trong lòng Đường Duy cay đắng, khó khăn lắm mới lấy hết dũng khí nâng ly, vờ như không có chuyện gì xảy ra nói chuyện với vợ chồng họ: “Là chuyện nên làm, trước đây khi làm việc ở Lãnh Thị tôi cũng được giúp đỡ rất nhiều, bây giờ tổng giám đốc Lãnh và cô Thẩm cần, tôi nhất định sẽ giúp đã hết sức.”

Dứt lời, cậu ta uống cạn rượu vang đỏ trong ly.

Sắc mặt Lãnh Hoài Cẩn tốt hơn rất nhiều, mang theo vẻ đắc ý của người chiến thắng.

Mà Thẩm Vị Ương cũng không nhận ra bầu không khí kỳ quái giữa hai người đàn ông này, cô nói chuyện phiếm với Đường Duy, tán gẫu một ít chuyện về chương trình mã số, đều là những chuyện về nghiệp vụ.

Lúc này Lãnh Hoài Cẩn lại không thể chen vào, chán nản tự ngồi cắt bít tết, bắt đầu buồn bực.

Sau đó dần dần trở nên tức giận, bởi vì người phụ nữ này hoàn toàn không để ý đến cảm thụ của anh, không nhận ra anh đang nhàm chán thế nào, chỉ biết ngồi đó nói chuyện với tiểu thịt tươi này.

Niềm vui sướng của người chiến thắng vừa rồi đã không còn sót lại gì.

“Khụ khụ.”

Anh ho khan hai tiếng, hy vọng có thể khiến Thẩm Vị Ương chú ý.

Thẩm Vị Ương sau khi nghe xong cũng bố thí ánh mắt cho anh: “Anh làm sao vậy?”

Lãnh Hoài Cẩn khó chịu nhìn cô nói: “Anh không thích bít tết ở đây.”

Cho nên chúng ta về sớm nhé.

Trong lòng anh thầm nói vậy, nhưng Thẩm Vị Ương không hiểu ý, nghe anh nói vậy liền gọi nhân viên phục vụ tới, gọi cho anh một món khác.

Lãnh Hoài Cẩn: ”

“Lại làm sao vậy?” Nhìn thấy dáng vẻ rầu rĩ không vui của anh, Thẩm Vị Ương cảm thấy kỳ quái: “Vẫn không thích sao?”

“Không có.” Anh hung hăng chọt nĩa vào bít tết trên đĩa mình: “Rất thích, em gọi món gì anh cũng thích.”

“Ừm, vậy anh ăn nhiều vào, dạ dày anh không tốt, chút nữa phải ăn nhiều đấy.”

Cô trấn an anh xong, lại một lần nữa đưa mắt về phía Đường Duy, hai người tiếp tục nói chuyện, Lãnh Hoài Cẩn lại trở thành bức bình phong.

Cháo và các món ăn khác Thẩm Vị Ương gọi cho anh đều đã mang lên, nhưng mùi vị lại như nhai sáp, anh chỉ muốn mau chóng dẫn cô rời khỏi nơi này.

Xoảng một tiếng, anh lại cố ý làm rơi nĩa xuống đất.

Thẩm Vị Ương nhìn thấy dưới chân mình, liền thuận tay nhặt lên giúp anh, sau đó còn gọi nhân viên phục vụ tới đổi cho anh một cái nĩa khác.

Có điều toàn bộ quá trình không liếc mắt nhìn anh lấy một cái, sau khi xử lý xong chuyện nhỏ này lại tiếp tục nói chuyện với Đường Duy.

Cô dường như rất thích nói chuyện với tiểu thịt tươi này.

Lúc họ nói chuyện, đôi mắt của cô sáng rực, rất tập trung.

Lúc thỉnh thoảng đưa ra ý kiến của mình, sắc mặt của cô lại trở nên nghiêm túc, trông rất thông minh.

Dáng vẻ nghiêm túc này của cô chỉ có khi thảo luận về các vấn đề chuyên môn, mà không ai lại không thích một người phụ nữ thông minh như vậy.

Anh thích, tiểu thịt tươi đối diện cũng thích.

Anh có thể nhìn ra, ánh mắt của tiểu thịt tươi này nhìn vợ của anh tràn đầy si mê, là ánh mắt kính ngưỡng nữ thần.

Tên họ Đường này và Vị Ương nói những thứ anh không hiểu, Vị Ương lại còn rất vui vẻ, vậy Vị Ương có ghét bỏ vì EQ mình thấp, sau đó thích tiểu thịt tươi này

không?

tình.

Một nguy cơ cực lớn lan tràn trong đáy lòng Lãnh Hoài Cẩn, cuối cùng anh không ngồi yên được nữa.

Lúc định đứng lên dẫn Thẩm Vị Ương đi, anh lại nắm chặt dao nĩa trong tay, khắc chế mình không nên xúc động.

Bây giờ anh vốn không phải hình mẫu lý tưởng mà cô thích nhất, nếu vào lúc này lại cố tình gây sự, cô sẽ chán ghét anh.

Anh chậm rãi buông đao nĩa ra, sau đó giả bộ thống khổ nằm trên bàn.

Trong khi Thẩm Vị Ương đang cho Đường Duy một ít lời khuyên về một phần mềm mà công ty Đường Duy phát triển gần đây, cô muốn dùng cách này để trả lại ân

Nhưng mắt của cô thật ra vẫn luôn chú ý đến Lãnh Hoài Cẩn.

Lúc thấy anh nắm chặt dao nĩa giống như rất đau đớn như đang nhận nhịn cái gì đó, sau đó lại ngã lên mặt bàn, cô hoảng sợ, lập tức đưa tay đó anh: “A Cẩn, A Cẩn làm

sao vậy?”

Cô lo lắng nhìn anh hỏi.

Lãnh Hoài Cẩn cầm tay cô, khó chịu cọ trên mu bàn tay cô: “Anh…dạ dày anh đau.”

“Vợ, anh đau dạ dày.”

Anh nằm sấp ở trong ngực cô mềm nhũn nói, trông cực kỳ đáng thương.

Thẩm Vị Ương đương nhiên là vô cùng đau lòng, lập tức đó anh đứng lên: “Em đưa anh đến bệnh viện.”

Lúc cô đứng lên đó Lãnh Hoài Cẩn rời đi thì quay đầu nhìn Đường Duy xin lỗi: “Xin lỗi, Đường Duy, tôi đưa A Cẩn đến bệnh viện trước, lần sau chúng ta hẹn lại, những đề

nghị vừa rồi tôi đưa ra cho cậu, trở về tôi sẽ điều chỉnh lại rồi gửi vào hộp thư cho cậu.”

Nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, đáy mắt Đường Duy tối tăm: “Được, vậy thì cám ơn cô Thẩm.”

“A Cẩn, anh cố một chút, em đưa anh đi bác sĩ ngay, không có việc gì, anh cố chịu chút nhé.”

Vì thế cậu cũng chỉ có thể ngồi nhìn Thẩm Vị Ương lo lắng dỗ dành như dỗ trẻ con rồi mang Lãnh Hoài Cẩn rời đi.

Bóng lưng hai người nhìn qua rất ân ái.

“Anh ta giả bộ thôi.”

Lúc này, Tiêu Diễn không biết đi đâu tới, ngồi xuống vị trí đối diện cậu ta.

Đường Duy kinh ngạc nhìn anh ta: “Anh, sao anh lại đến đây?”

Tiêu Diễn đồng tình nhìn cậu nói: “Em trai anh theo đuổi phụ nữ, anh không thể đến đây giúp đỡ em sao?”

Nói xong, anh ta hất cầm sang cái bàn cách đó không xa.

“Nãy giờ anh ngồi ở đó, đáng tiếc lại không nhìn thấy một màn thành công của em, em thua quá thảm rồi.”

Đường Duy cười chua xót: “Em không thua, bởi vì ngay từ đầu, cô ấy đã không cho em cơ hội cạnh tranh rồi.”

Nói xong, rót cho mình một ly rượu vang đỏ, uống một hơi cạn sạch.

Cô ăn cơm với cậu ta còn dẫn Lãnh Hoài Cẩn tới đây, cậu ta liền biết mình không còn cơ hội với Thẩm Vị Ương nữa.

Tiêu Diễn bất đắc dĩ nói: “Thật ra vận khí của em không tốt, lúc em gặp cô ấy, cô ấy đã kết hôn rồi, phụ nữ có chồng vẫn nên đừng nghĩ tới nữa, sau này anh sẽ tìm cho

em một người tốt hơn.”

Anh ta nghiêng người vỗ bả vai Đường Duy an ủi.

Thật ra trong lòng anh ta rất rõ ràng, cho dù là trước đó, Thẩm Vị Ương cũng sẽ không yêu Đường Duy.

Lúc cô vừa trưởng thành đã gặp được Lãnh Hoài Cẩn rồi, Lãnh Hoài Cẩn cũng đã trở thành một phần trong sinh mệnh của cô rồi, không thể dứt bỏ được.

Duyên phận của cô và Lãnh Hoài Cẩn, giống như duyên trời định trước, ai cũng không thể tách bọn họ ra.

Nhân duyên trời định như vậy, một Đường Duy thì có thể thay đổi được gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK