Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bây giờ chắc là cô có thể đoán được rằng trên thế giới này quả thật có tồn tại thế giới song song rồi nhỉ, ở bên trong một chiều không gian song song cao hơn nữa,

cũng đúng là có tồn tại truyền thuyết thần thoại của các người trong thế giới này.”

Đầu ngón tay cô khẽ nhúc nhích, trước mắt Thẩm Vị Ương hiện ra một thế giới hoàn toàn mới, rất đẹp, chim bay cỏ mọc, tiên cảnh nhân gian.

Nhưng Sở Tích hơi giơ tay lên, thứ xuất hiện lại là một khu mỏ giống như luyện ngục dân gian, hình ảnh u ám hiện lên trong đầu cô lúc trước.

Thẩm Vị Ương không hỏi gì nhiều, lẳng lặng nghe Sở Tích nói hết tất cả những gì muốn nói với cô.

Sau khi trải qua chuyện kỳ lạ như hoán đổi thân thể, cô cảm thấy ngưỡng chấp nhận của mình đối với những chuyện kỳ lạ này đã cao hơn trước rất nhiều.

“Những gì ta cho cô xem hồi này chính là Thần giới, lão thần sáng tạo ra thế giới này và cai trị mọi thứ trên thế giới này. Loài người ở Nhân giới chỉ là những con kiến

cỏn con trong mắt những lão thần, suốt đời chỉ có một sự kiện quan trọng nhất đó chính là đời đời kiếp kiếp trở thành nô lệ khai thác đá lưng rồng cho chủ thần Mạch để hồi sinh người tình của ông ta, cũng là mẫu thân đời trước của ta, Vân Nghiêu.”

Thẩm Vị Ương sửng sốt: “Mẫu thân đời trước ư? Người đàn ông đứng trên người hắc long đã chiến đấu với cô trong trận chiến cuối cùng của các vị thần quả thật là là

cha của cô ư?”

Sở Tích thờ ơ gật đầu: “Đá lưng rồng là nguồn gốc sức mạnh của các vị thần, nhưng nếu muốn cứu mẹ ta, cũng chỉ có thể gọi loài người đến khai thác tinh luyện, luyện hóa thần lực đến cảnh giới tinh khiết nhất. Ông ta với mẹ tôi nhất vãng tình thâm, nhưng đó không phải là lý do để ông ta dẫn theo Thần tộc áp bức Nhân tộc và những tộc khác, cái gọi là tình thâm thật ra cũng chỉ là lấy cớ cho việc Thần tộc đàn áp các tộc khác thôi.”

“Sư phụ cũ của ta, Mặc Bạch, cũng là sư phụ của các vị thần, nghe nói đây là lão thần duy nhất còn sót lại, sống còn lâu hơn cả Mạch Ly, chỉ là ông ấy không quan tâm đến chuyện hồng trần mà chỉ để ý tới cái gọi là thiên địa cân bằng, nhưng mà ông ấy…”

Nói tới đây, nàng ta dừng lại một chút, cảm xúc trong mắt cực kỳ phức tạp, xen lẫn yêu, ghét, thù, hận.

“Ngày ta cập kê, ta và sư huynh Phù Tô muốn tìm sư phụ dạy dỗ, Mạch Ly đã chọn cho chúng ta sáu vị đại thần, chúng ta có thể dựa vào tài năng của bản thân mà chọn một vị từ trong số bọn họ, nhưng mà Mặc Bạch đột nhiên xuất quan, nói với Mạch Ly, tuổi tác thật nhàm chán, ông ấy muốn nhận một học trò để giết thời gian.”

“Thân phận của Mặc Bạch vẫn là một điều bí ẩn, ông ấy ở Thần giới có địa vị hiển hách, Mạch Ly cũng rất nể mặt ông, liền đem con gái ông và người thừa kế có triển vọng nhất đến cây thiêng nơi Mặc Bạch ở để Mặc Bạch lựa chọn. Sau đó, ngươi hẳn là đã nhìn thấy trong bích họa ở Diệp Phù Tô đó, hắn chọn ta.”

“Phù Tô vẫn luôn tưởng rằng, bởi vì ta có thiên phú cao hơn huynh ấy nên sư phụ của các vị thần Mặc Bạch mới chọn tôi làm học trò, vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện này, lúc ấy ta cũng nghĩ như vậy, cho nên rất biết ơn sự dạy dỗ của ông ấy với tôi, không muốn làm ông ấy hối hận vì sự lựa chọn ban đầu.”

“Mãi cho đến khi ông ấy dẫn ta xuống trần gian và từng bước một khiến ta đứng về phía Nhân tộc chống đối thần quyền, ta mới từ từ hiểu ra, kể từ giây phút ông ấy đặt tay trên đầu lựa chọn ta, ta đã được định sẵn là một trò cười tự cho mình là đúng.”

Đôi mắt nàng ta ửng đỏ, một đôi mắt sáng ngời như vậy, cũng không thể kìm lại được những giọt nước mắt.

Thẩm Vị Ương thấy nàng ta như vậy, cũng cảm thấy trái tim cô dường như cũng từ từ nhói đau.

Cô khàn giọng, lấy lại được giọng của mình: “Tại sao lại nói như vậy, trên bức bích họa kia, cô chống lại thần quyền không phải bởi vì cảm thấy thương xót Nhân tộc

sao?”

Sở Tích: “Không hối hận và không hận ông ấy là hai việc hoàn toàn khác nhau. Trước khi võ lòng, ta không biết thế nào là thiện ác, có thể nói rằng sau khi bái ông làm

sư, tính cách của ta, thậm chí cả hỉ nộ ái ố, tất cả mọi cảm xúc đều do ông ta định hình, ta cảm kích ơn dạy dỗ của ông ta, dạy ta phân rõ thiện ác, dạy ta biết thế nào là sự

từ bi của thần, nhưng cũng đồng thời không thể chấp nhận được việc từ đầu đến cuối ông ta chỉ coi ta là công cụ để trả thù lão thần.”

“Ông ấy đã từng yêu một nữ tử Nhân tộc, sau đó lại chết dưới quyền trượng của Thần tộc, cho nên ông ấy mới nhận ra sự suy tàn và hẹp hòi của Thần tộc, ông ấy muốn

thay đổi tất cả, mà ta lại là nữ nhi của lão thần tộc, là một thanh bảo kiếm tốt nhất để thay đổi cục diện.”

“Thật là nực cười, sư phụ của các vị thần, thì ra ông ấy đã hao hết tâm sức mới có thể nhìn thấu được yêu nữ, còn ta lại làm cái gì? Ta phản bội lão thần, vĩnh viễn đọa vào luyện ngục, cuối cùng, ta mới sống lại, nhưng lại trở thành một trò cười, tự cho mình là đúng.”

“Vị Ương, ta không sợ bị lợi dụng, ta không sợ ta là công cụ để chống lại thần quyền của ông ấy, nhưng mà ta ghê tởm, ta ghê tởm chính mình vẫn luôn tôn trọng, kính ngưỡng sư phụ của các vị thần, thật ra cũng chỉ là sa vào tư tình nữ nhi tầm thường, cái ông ấy gọi là đạo, thật ra cũng chỉ là vì muốn báo thù cho người vợ đã mất thôi.”

Nàng ta nói xong, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo lui về phía sau vài bước, như là một một con diều bấp bênh sắp rơi xuống.

Thẩm Vị Ương theo bản năng nắm chặt lấy tay nàng ta, đã lấy nàng ta: “Cô không sao chứ?”

Sắc mặt nàng ta tái nhợt, lắc đầu, lau đi vết máu trên khóe miệng, sau đó ngồi xếp bằng dưới mặt đất, khi nàng ta phất tay một lần nữa, Thẩm Vị Ương nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn đang ngủ say.

“A Can!”

Cô ngay lập tức muốn chạy tới, nhưng rốt cuộc vẫn sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó khiến anh biến mất, nên lại dừng bước.

Sở Tích nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô, cười khổ: “Cô yên tâm, hắn ta sẽ không có chuyện gì đâu, hắn vốn dĩ là một giọt nước mặt của Mặc Bạch, một giọt nước mắt cá sấu.”

gì.

Cái gì cơ?

Thẩm Vị Ương ngạc nhiên nhìn nàng ta, không hiểu câu nói này của nàng ta là có ý gì.

“Một nước nước mặt gì chứ? Sở Tích, cô nói như vậy là có ý gì?”

Sở Tích: “Sau cuộc đại chiến với các vị thần năm đó, ta và Thần tộc lưỡng bại câu thương*, trước khi qua đời, ông ấy mới tới đó, vì ta mà rơi một giọt nước mắt.”

*Lưỡng bại câu thương: là thành ngữ dùng để chỉ hai đối tượng có năng lực ngang nhau tranh đấu lẫn nhau, đều sẽ nhận lấy tổn thất, ai cũng không có được lợi ích

“Ta chỉ là thiêu thân mình vì đạo, nhưng lại được sư phụ của các vị thần không ai sánh nổi bước xuống thần đàn vì ta mà rơi một giọt nước mắt, cô nói xem ta có xứng

đáng hay không?”

Nàng ta đang cười nhưng ánh mắt chứa đầy bi thương, so với khóc còn khiến người ta cảm thấy khó chịu hơn.

Thẩm Vị Ương hơi nheo mắt, muốn làm gì đó an ủi cô, nhưng lại là không biết nên bắt đầu từ đâu.

“Ta nói với cô ân oán giữa ta và Mặc Bạch chính là muốn nói cho cô biết kiếp trước cô và Lãnh Hoài Cẩn là gì của nhau?” Một tia sáng nhàn nhạt phát ra từ tay nàng ta, sau một thủ ấn, Lãnh Hoài Cẩn từ từ lơ lửng ở giữa không trung, tia sáng yếu ớt trên người anh kết nối anh với Sở Tích: “Cô có biết trong một tháng hắn hôn mê đã ở đâu

không?”

Thẩm Vị Ương sửng sốt: “Ý cô là một tháng trước lúc anh ấy nằm viện sao? Anh ấy ở cùng với Mặc Bạch, ngày đó khi viên đạn bắn trúng người tôi, người đột nhiên xuất hiện chính là Mặc Bạch đúng không?”

Sở Tích: “Tuy rằng thế giới song song không quấy nhiễu lẫn nhau, nhưng mà có người vì muốn hồi sinh ta mà điên cuồng phá võ cân bằng giữa các thế giới, thời không hỗn loạn, các người ở đây cũng có thể ra vào thế giới của chúng ta, cho nên bây giờ ta có thể xuất hiện trong mộng cảnh của cô.”

“Mà hắn vì cứu cô cũng xông vào thế giới của chúng ta, dẫu đã biết tất cả nhân quả này, nhưng sau đó vẫn cầu xin Mặc Bạch cứu cô.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK