Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi rời khỏi phòng ăn trở về phòng của mình, Thẩm Vị Ương rất nhanh lấy lại tỉnh táo về chuyện Lãnh Hoài Cẩn đi Vô Nhân Cảnh.

nh Hoài Cẩn đã đi rồi, hiện giờ cô có hối hận đau lòng đến đâu cũng vô ích, chỉ có thể làm tốt chuyện trước mắt trước, sau đó mau chóng đi tìm anh.

Xuyên thấu qua mắt mèo, quả nhiên có thể nhìn thấy cấp dưới của Quý Nam Thần vẫn đang canh giữ trước cửa phòng cô.

Cô hít sâu một hơi, sau khi thay quần áo xong liền nhẹ nhàng mở cửa sổ, định thoát đi bằng đường cửa sổ.

Bây giờ họ đang ở trên thuyền, bên ngoài là biển, nếu là thưởng thức cảnh biển, nhìn từ cửa sổ hẳn sẽ rất đẹp. Nhưng nếu như muốn trèo ra ngoài cứu người từ nơi này,

nói là mành chỉ treo chuông cũng không quá đáng.

Nằm sấp trên khoang thuyền, hai tay túm chặt những điểm lồi lõm có thể nắm được, phía dưới chính là biển gào rít.

Chỉ là liếc mắt một cái, cô lại nhớ tới cái cảm gigi bất lực lúc trước mình rơi xuống biển.

Trải qua chuyện như vậy, cô sợ nước, sợ màn đêm đen, nhất là cảm giác sợ hãi vùng tối đen đặc.

Thẩm Vị Ương, không sao, chỉ cần bỏ qua là được rồi, sau khi cứu Mộ Vân Tưởng sẽ có thể đi tìm A Cẩn rồi!

Nếu như ngay cả khó khăn này cũng không vượt qua được, cho dù có đi Vô Nhân Cảnh tìm A Cẩn cũng sẽ chỉ trở thành gánh nặng của anh.

Thẩm Vị Ương thu hồi ánh mắt nhìn xuống phía dưới, ngẩng đầu nhìn chỗ mình sắp leo lên, cắn răng gian nan bò lên trên.

Chờ sau khi leo lên boong tàu an toàn, cô đã toát hết mồ hôi lạnh.

Nhưng cũng may đã vượt qua rồi, phải không?

Cô nhìn về phía mặt biển mãnh liệt phía dưới, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.

Tiếp theo là phải tìm Mộ Vân Tưởng, cô còn mười phút.

Nhìn thoáng qua đồng hồ, cô lập tức cất bước lặng lẽ tới gần căn phòng có khả năng nhất.

“Cậu nói xem, người phụ nữ lần này cậu chủ nhỏ mang đến là ai mà cứ giấu diếm thần bí vậy?”

Sau khi tìm mấy lượt đều là kho hàng, lại có mấy vệ sĩ tuần tra tới, Thẩm Vị Ương lập tức trốn sau một cái thùng gỗ.

Hai vệ sĩ này hình như uống quá nhiều, nói chuyện cũng không có chừng mực gì.

“Mặc kệ là ai, nhất định là một đại mỹ nhân số một số hai, chơi nhất định rất đã nghiền.”

“Vậy anh em mình sẽ có phúc rồi, chờ cô ta bị cậu chủ nhỏ chơi chán rồi, anh em ta cũng có thể thỏa mãn một phen.”

“Không nói người bị giấu trong phòng, ngay cả người hôm nay bị cậu chủ mang đến cũng là hàng hiếm đấy.”

“Phụ nữ của cậu chủ mà cậu cũng dám mơ tưởng hả? Cậu chủ khác cậu chủ nhỏ nhà chúng ta chưa bao giờ ngại chia phụ nữ của mình cho người khác, cậu mà lớ ngớ là xong đời như chơi, cậu chưa từng thấy lúc cậu chủ tức giận đâu.”

“Cậu chủ tính tình tốt như vậy mà vẫn tức giận sao?”

“Đương nhiên sẽ có, nghe nói lần mợ chủ tìm đàn ông, ngày hôm sau tên đàn ông đó liền bị vứt ra ngoài, chết rất thảm đấy.”

Hai về sĩ nói hai ba câu bàn tán về chủ nhân của mình, càng nói càng say sưa.

Thẩm Vị Ương trốn sau thùng gỗ chỉ cảm thấy vô cùng sốt ruột.

Nếu tiếp tục trốn, để Quý Nam Thần phát hiện thì nguy cơ cô bị bắt sẽ rất lớn, cô và Vũ Bách sẽ bại lộ.

Hay là dùng kế điệu hổ ly sơn?

Không được, nếu bọn họ phát hiện trên thuyền có những người khác, nhất định sẽ nói cho Quý Nam Thần, đến lúc đó cô vẫn sẽ bị hoài nghi.

Đúng rồi, trên biển này, nếu có oan hồn gì đó cũng là bình thường nhỉ.

Cô lấy ra một chiếc máy chiếu được đặc chế giống như một tảng đá nhỏ, sau đó từ từ di chuyển, lặng lẽ ném xuống biển.

Sau khi thuyền di chuyển về phía trước vài mét, một trong những vệ sĩ quả nhiên hét lên: “Mau nhìn kìa, là nữ thần biển!”

Một vệ sĩ khác nhìn theo hướng của người kia, cũng lập tức thét chói tai, sau đó hai người song song quỳ rạp trên mặt đất, bắt đầu bái lạy cái gọi là nữ thần.

Thẩm Vị Ương: “..

Cô chỉ muốn phân tán sự chú ý của bọn họ, nhưng thật không nghĩ tới, bọn họ lại phản ứng lớn như vậy.

Nhìn bộ dạng mê tín dị đoan này của bọn họ, còn lẩm bẩm trong miệng, giống như thổ dân ở một nơi nào đó.

Thẩm Vị Ương chỉ thoáng liên tưởng chốc lát, chờ khi bọn họ dập đầu với nữ thần lập tức tìm cơ hội lặng lẽ tới gần một gian phòng khác.

Nếu bên kia là kho hàng, phòng bên này hẳn là nơi ở.

Cái kia là phòng ở của cô cùng “Cố Trường Đình“, nếu Quý Nam Thần nếu không muốn để cô nhìn thấy Mộ Vân Tưởng, nhất định sẽ ở xa một chút, mà căn phòng xa

một chút lại có khác biệt với những gian phòng khác, cũng chỉ có một phòng này.

Bên trong quả thật có ánh đèn, chỉ là không có cửa sổ, cô căn bản không nhìn thấy bên trong rốt cuộc là ai.

Đặt cược một lần vậy.

Cô dán bộ biến âm đã sớm chuẩn bị sẵn, sau đó dập cửa hỏi: “Cô Mộ, cậu chủ nhỏ bảo tôi đến đưa cơm tối cho cô.”

“Không phải nói cậu ta tự đưa tới sao?”

Trong phòng truyền đến thanh âm của Mộ Vân Tưởng.

Thẩm Vị Ương thở phào nhẹ nhõm, sau khi lấy bộ biến thanh xuống lại nói: “Vân Tưởng, là tôi, Thẩm Vị Ương đây.”

“Vị Ương? Sao cô lại ở đây?”

Sau khi nghe được là Thẩm Vị Ương, Mộ Vân Tưởng lập tức tới mở cửa, sau đó kéo Thẩm Vị Ương vào, nhìn lướt qua bên ngoài không có ai mới yên tâm đóng cửa

lại.

“Vân Tưởng, cô không sao chứ.” Thẩm Vị Ương gấp gáp nắm bả vai Mộ Vân Tưởng hỏi.

Mộ Vân Tưởng không hiểu mô tê gì mà nhìn cô: “Sao vậy, tôi có thể có chuyện gì được chứ?”

Thẩm Vị Ương sửng sốt: “Cô… không phải cô bị Quý Nam Thần nhốt lại sao?”

Trước hôm nay, nếu như nhắc tới Quý Nam Thần, Mộ Vân Tưởng sẽ nói đó là một thằng nhóc tính tình rất tốt, ở cùng một chỗ với cậu ta, cô cảm thấy rất tự do rất thoải

mái.

Nhưng có một sự việc vừa xảy ra cách đây không lâu khiến cô cảm thấy phức tạp. Cậu ta đã xé rách bộ mặt đạo đức giả của mình.

“Bị người của Tiêu Diễn đuổi kịp, lúc tôi định nhảy xuống biển tự sát thì cậu ta cứu tôi, sau đó cậu ta nói nhà cậu ta làm nghề buôn bán vận chuyển, có thể dẫn tôi đi

cùng, tôi liền theo cậu ta lên thuyền.”

Nói đến đây, cô cười cay đắng.

“Mặc kệ cậu ta là người tốt hay là người xấu, cũng sẽ không tệ hơn chuyện Tiêu Diễn mang tôi trở về, ít nhất ở chỗ cậu ta, trong phòng của tôi sẽ không lắp đầy camera giám sát.”

Cô ấy nhìn phần trang trí đơn giản tinh tế trong phòng, đôi mắt chứa đầy nước mắt.

Nhớ tới nỗi khổ trước kia của cô, Thẩm Vị Ương đau lòng nắm lấy tay cô: “Vậy cậu ta có đối xử tốt với cô không?”

Hiện giờ hình như cô ấy vẫn không biết Quý Nam Thần rốt cục là người như thế nào.

Thẩm Vị Ương không muốn khiến cô ấy đau lòng, nên đối phương thức hỏi.

Mộ Vân Tưởng cũng rất cảnh giác, lo lắng nhìn cô hỏi: “Vị Ương, cô tới tìm tôi sao? Sau khi tôi rời đi, Tiêu Diễn có làm gì cô không?”

Thẩm Vị Ương vỗ vỗ mu bàn tay cô trấn an nói: “Không có, Tiêu Diễn cho là Lãnh Hoài Cẩn mang cô đi, bao nhiêu tức giận đều trút lên đầu Lãnh Hoài Cẩn, nhưng cô cũng biết, anh ta sẽ không làm gì Lãnh Hoài Cẩn cả.”

Một phát súng của Tiêu Diễn ngay từ đầu đã không phải hướng về phía Lãnh Hoài Cẩn.

Dù anh ta có tức giận đến đâu cũng sẽ không dễ dàng ra tay với Lãnh Hoài Cẩn trên địa bàn nhà họ Lãnh.

Là lỗi của cô, là cô cố ý xuống tầng dụ Lãnh Hoài Cẩn đã một phát súng đó cho mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK