Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy em muốn anh ghen hay là không muốn anh ghen?”

in thấu suy nghĩ nhỏ nhoi của cô, Lãnh Hoài Cẩn buồn cười nhìn cô, hỏi.

Thẩm Vị Ương kiêu ngạo hừ một tiếng: “Sao cũng được, anh thích ăn hay không thì có liên quan gì tới em chứ.”

Lãnh Hoài Cẩn cười, gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát của cô, nói: “Anh không cần phải so đo với người đã chết làm gì.”

Trong lòng anh rất hận Cố Trường Đình, nếu không phải năm đó anh ta và Lãnh Hoài Sân hợp sức mưu hại bọn họ thì anh và Vị Ương đã không xa cách nhiều năm như vậy, chịu nhiều đau khổ vì nhau.

Nhưng giờ Cố Trường Đình đã chết, trong lòng Vị Ương biết rõ, chỉ có một mình anh, cho dù anh hận anh ta đến đâu cũng không muốn so đo chuyện cũ nữa.

“Anh nghĩ trong mắt em chỉ có một mình anh là được rồi, anh không muốn dùng tên người khác làm bẩn tại của em.”

Anh nghiêm túc nhìn cô nói, nhìn chằm chằm đến mức cô chút xấu hổ.

Cô có chút kiêu ngạo hừ một tiếng để giữ thể diện: “Thật sự không nhìn ra, hóa ra bây giờ anh lại hiểu chuyện đến vậy.”

Lãnh Hoài Cẩn trước đây không chu đáo như vậy, nhất định là sẽ ghen tuông lung tung, sau đó chiến tranh lạnh mấy ngày với cô.

Nhưng bây giờ lại nhẹ nhàng ân cần, không hề giống với phong cách trước đây của anh.

Lãnh Hoài Cẩn nhìn cô vợ nhỏ khó tính, không khỏi giễu cợt nói: “Tất nhiên, nếu em muốn anh ghen, vậy giờ anh sẽ diễn cảnh làm loạn, khóc lóc, quậy phá rồi đòi thắt cổ cho em xem, sau đó chiến tranh lạnh với em.”

“Thôi đừng.” Thẩm Vị Ương không hề do dự từ chối luôn: “Em không muốn lãng phí thời gian để cãi nhau, anh có phần hiểu chuyện là tốt lắm rồi.”

Bây giờ cô chỉ có thể nhìn rõ mọi vật trong phạm vi ba mét, thời gian không còn nhiều, sau khi cứu được thi thể của Triệu Miêu Miêu, cô chỉ muốn cùng anh trải qua quãng thời gian còn lại, để không phải luyến tiếc quãng thời gian cuối đời.

“A Cẩn, em không thích chiến tranh lạnh với anh.”

Buổi tối trước khi đi ngủ, cô ôm eo anh, thủ thỉ trong lòng anh như một đứa trẻ.

“Cố Trường Đình làm nhiều chuyện hại người, cho dù trước khi chết, anh ta đã cứu em, em cũng không đoạn tuyệt hẳn với anh ta, chỉ sợ anh ta giả nhân giả nghĩa.”

Từ ngày Cố Trường Đình mưu tính với cô, bọn họ đã được định sẵn là không làm bạn bè được.

Ngay cả chút tưởng nhớ, cô cũng sẽ không bố thí anh ta.

Dù nói cô độc ác hay tàn nhẫn cũng được, cô chỉ cảm thấy mình đã gặp rất nhiều người, nhưng người duy nhất có thể gọi tình yêu gặp gỡ chỉ có mỗi A Cẩn thôi.

Sự oán giận của người khác sẽ bị ngăn cách bởi tình yêu, nó không liên quan gì đến cô cả.

“Anh biết, nên anh thật sự không ghen, nhắc tới người đã chết chỉ thấy xui xẻo thôi.” Anh nắm chặt ngón tay của cô, đan mười ngón với nhau, giọng nói vô cùng dịu dàng trong đêm trên biển: “Anh lo lắng số 86 có liên quan đến một số lực lượng còn sót lại của anh ta, em sẽ gặp nguy hiểm mất.”

Thẩm Vị Ương không ngờ tới.

Cô ngước nhìn gương mặt sáng ngời phản chiếu ánh trăng của anh, tự hỏi: “Tại sao anh lại nghĩ vậy?”

Lãnh Hoài Cẩn: “Trực giác, em còn nhớ đám thầy thuốc em gặp ở Vô Nhân Cảnh không? Hình như bọn họ có một cảm giác quen thuộc kỳ diệu với những người sử dụng số 86, hơn nữa, Doãn Thiên Mộc và người bạn nhỏ Vũ Bách mà em dẫn theo, năm đó nơi em cứu bọn họ ra khỏi cũng tên là số 86, em còn nhớ không?”

Vẻ mặt Thẩm Vị Ương dần dần tái nhợt: “Anh nghĩ, nhà tù số 86 ở Vô Cảnh Nhân, cùng với số 86 xuất hiện lần này, có liên quan với nhau sao?”

Thật ra, cô nên nghĩ đến nó, nhưng những biến cố gần đây khiến đầu óc cô mụ mị, không dám nghĩ về đến những việc đã qua nữa.

Bởi vì đã nhận định là không thể quay đầu lại, nghĩ nhiều chỉ chuốc thêm phiền phức cho bản thân.

Lãnh Hoài Cẩn: “Không thể nói có liên quan tới nhau đến mức nào, nhưng đám thầy thuốc ở Vô Nhân Cảnh đó, rất giống với phản ứng thuốc do số 86 mang lại, ít nhất

anh thấy, thuốc mà đám thầy thuốc đó dùng, có một số thành phần giống với số 86, vậy nên tác dụng của thuốc sẽ có cảm giác quen thuộc.”

đi.”

Thẩm Vị Ương trầm ngâm hồi lâu, sau đó nói: “Chuyện về số 86, anh Liễu sẽ xử lý, sau khi chúng ta cứu được thi thể của Triệu Miêu Miêu, chúng ta đi Lệ Giang nghỉ mát

Chuyện này cứ để người có trách nhiệm chịu trách nhiệm, cô không phải là anh hùng cứu người thoát khổ, việc gì cũng phải nhúng tay vào.

Trong những giây phút cuối đời, cô chỉ muốn xứng với lương tâm khi cứu danh dự cuối cùng của chiến hữu, sau đó dành thời gian cuối cùng cho A Cẩn.

Lãnh Hoài Cẩn vốn tưởng sau khi cô biết chuyện số 86, cô sẽ nghĩ tới việc giúp Liễu Hoài Xuyên, nhưng không phải vậy, anh có chút kỳ lạ nhìn cô: “Vị Ương, em thật sự không định giúp Liễu Hoài Xuyên à?”

“Đó là trách nhiệm của anh ấy, em không thể lúc nào cũng giúp anh ấy phá các vụ án được, em đâu có nhiều năng lực như vậy?” Cô tự giễu cười, sau đó lấy tay che mắt anh: “Ngủ đi, em buồn ngủ sắp chết, ngủ ở trên thuyền không thoải mái chút nào.”

Lãnh Hoài Cẩn trầm mặc một lúc, cuối cùng không nói gì, chỉ ôm lấy cô, vỗ nhẹ sau lưng cô, ru cô ngủ.

Thực ra anh biết bây giờ cô có tâm nhưng không có sức lực.

Vụ án số 86 không phải là một vụ án bình thường, nếu cô không cẩn thận sẽ không bao giờ có thể hồi phục, nếu là trước đây, cô sẽ giúp Liễu Hoài Xuyên, nhưng bây

giờ cô còn không thể tự bảo vệ mình, có lẽ cô chỉ liên lụy đến Liễu Hoài Xuyên thôi.

Kệ thôi, vào thời khắc cuối cùng này, cho dù trời có sập xuống cũng không liên quan gì đến bọn họ cả.

Vị Ương, anh chỉ muốn em sống tốt.

Ngủ trên thuyền rất khó ngủ, nhưng được Lãnh Hoài Cẩn ôm, Thẩm Vị Ương vẫn ngủ rất ngon lành.

Lãnh Hoài Cẩn mang bữa sáng từ nhà ăn của thuyền đến, đợi đến giờ ăn trưa, cô muốn đi cùng anh.

Lãnh Hoài Cẩn không đồng ý. “Em ở trong phòng đi, bên ngoài khá ồn ào, nơi đâu cũng có người, đừng khiến anh lại lo lắng cho em, được không?”

Thẩm Vị Ương không nghe theo: “Vậy anh ra ngoài một mình, em cũng lo lắng cho anh lắm chứ, chúng ta đi cùng nhau đi, em cũng muốn ra ngoài hít thở không khí với

ngắm biển.”

Vì vậy, Lãnh Hoài Cẩn tìm một chiếc khăn quàng cổ quấn cho cô, khi cô không hài lòng định cởi ra thì bị anh ngăn lại, nói: “Vợ anh xinh đẹp như này, nếu không giấu cẩn thận, anh sợ em sẽ bị người ta bắt cóc mất.”

Thẩm Vị Ương bị anh chọc cười: “Vậy em cũng muốn tìm cho anh một chiếc mũ, chồng em bắt mắt như này, lẽ có con hồ ly nào để ý anh thì sao bây giờ?”

“Nhưng trái tim anh đã bị bé hồ ly như em đánh cắp rồi.” Anh đưa tay véo chiếc mũi thanh tú của cô, trêu chọc nói.

Cô bị chọc ghẹo đến mức hai má ửng hồng: “Không đứng đắn.”

Sau khi cười hai tiếng, anh nắm tay cô, dắt cô đi ra ngoài hít thở không khí với ăn cơm.

Bọn họ ăn mặc giản dị, nhưng tướng mạo và khí chất không dễ để che giấu, vừa lên boong tàu đã thu hút sự chú ý của một số người.

Nhưng cách cư xử của bọn họ cũng giống những người bình thường ngồi chỗ tàu đen, dần dần giảm bớt sự chú ý của một số người.

Nhưng trong số đám người này, có một người khiến Thẩm Vị Ương chú ý.

Nhưng bây giờ tầm mắt của cô có hạn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người từ phía sau, cô có cảm giác mình đã nhìn thấy người phụ nữ này ở đâu rồi, nhưng tầm mắt lờ mờ hoàn toàn không thể nhận ra người đó là ai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK