Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vô Nhân Cảnh là một nơi rất cằn cỗi giống như sa mạc, lúc Thẩm Vị Ương tiến vào Vô Nhân Cảnh, cô đã bị lính canh chặn lại: “Cô là người nhà nào?”

Lính canh đeo mặt nạ quỷ, giọng nói cũng âm trầm khàn khàn như ác quỷ địa ngục.

Thẩm Vị Ương đưa giấy tờ thân phận đã chuẩn bị trước cho anh ta: “Vợ của tổng giám đốc Lãnh.”

Anh ta liếc nhìn qua, sau đó nhìn chằm chằm một người lính canh khác và nói: “Đi theo chúng tôi.”

Họ muốn đưa cô lên máy bay riêng Vô Nhân Cảnh hay đưa cô đến một địa điểm cụ thể? Không biết cô có may mắn được đưa đến bên người Lãnh Hoài Cẩn luôn hay

không.

Ở.

Nhưng trước đó cô cảm thấy suy nghĩ của Tiêu Diễn rất đúng, tốt nhất là đi tìm chủ sở hữu của Vô Nhân Cảnh trước, từ chỗ anh ta xác định khu vực Lãnh Hoài Cẩn

Trong lòng cô lo sợ, không biết phải dùng cách gì mới có thể nhìn thấy người đó.

Thế nhưng cô không ngờ rằng hai người lính canh gác này vậy mà đưa cô tới thẳng trước mặt chủ sở hữu Vô Nhân Cảnh.

Đây là một tòa lâu đài rất âm u, càng về đêm càng thấy u ám và đáng sợ hơn, chắc chỉ có ma cà rồng trong phim truyền hình mới có thể sống ở nơi như thế này.

Bước trên sàn nhà lạnh lẽo, Thẩm Vị Ương cảm thấy có luồng khí lạnh xuyên qua lòng bàn chân truyền thẳng đến tứ chi của mình.

“Thẩm Vị Ương? Cuối cùng cô cũng đến.” Giọng nói lạnh lẽo của một người đàn ông vang lên.

Thẩm Vị Ương nhìn theo hướng âm thanh, nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục đeo mặt nạ quỷ từ trên cầu thang đi xuống.

Tao nhã và quý phái, mang theo sự thờ ơ từ chối người khác hàng ngàn dặm, anh ta thật giống như một ma cà rồng đã sống rất lâu ở đây.

Thẩm Vị Ương lễ phép chào hỏi: “Xin chào, xin hỏi anh có phải là ông chủ của Vô Nhân Cảnh không?”

Người đàn ông không trả lời, anh ta dừng lại trước mặt Thẩm Vị Ương, đưa tay nắm lấy cằm cô, cẩn thận quan sát.

Ngón tay anh ta lạnh như băng, cứ như một người chết không có máu chảy.

Thẩm Vị Ương nắm chặt tay, cố gắng không đẩy anh ta ra.

Con người phải cúi đầu dưới mái hiện.

“Bốn năm trước, có phải cô đã phá hủy nhà tù số 76 và mang Doãn Thiên Mộc đi đúng không?”

Doãn Thiên Mộc? Nhà tù 76?

Thẩm Vị Ương hơi sửng sốt. Chẳng lẽ trước kia cô từng kết thù với anh ta?

Trước kia vì cứu Vũ Bách và Doãn Thiên Mộc, quả thật cô đã phá hủy một tòa nhà được cho là giam giữ tội phạm, đó là nhà tù 76.

Anh ta cũng là chủ sở hữu của nhà tù 76 à?

“Sao cô không trả lời? Cô Una, sát thủ hàng đầu, cũng sẽ có lúc chột dạ không dám thừa nhận ư?”

Anh ta lạnh lùng cười, không khí trong chốc lát trở nên cô đọng.

Thẩm Vị Ương gạt bỏ những suy đoán của mình, hỏi thẳng anh ta: “Anh muốn tôi nói cái gì, nếu tôi biết tôi sẽ trả lời.”

“Tôi là Tô Ngự.”

Tô Ngự nói ra tên của mình.

“Nói cho tôi biết Doãn Thiên Mộc đang ở đâu?”

Tô Ngự.

Thẩm Vị Ương nhanh chóng tìm kiếm cái tên này trong đầu, muốn xem trước kia mình có gặp qua hay không.

Tô Ngự nhìn thấu suy nghĩ của cô, lạnh lùng cười: “Đừng phí sức, tôi không có tên cố định, cái tên Tô Ngự này chỉ có Doãn Thiên Mộc biết thôi.”

Anh ta siết chặt ngón tay, trong ánh mắt lạnh lẽo mang theo một cỗ hưng phấn khát máu: “Tôi biết cô muốn tìm tôi hỏi cái gì, chỉ cần Doãn Thiên Mộc tới, tôi sẽ nói cho

cô biết bây giờ ngài Lãnh đang ở đâu.”

Thẩm Vị Ương không chút sợ hãi nhìn vào con ngươi lạnh nhạt của anh ta: “Anh và Doãn Thiên Mộc có quan hệ gì?”

Tô Ngự im lặng, dường như đang tự hỏi mình.

“Điều này có quan trọng không?”

Tất nhiên là quan trọng.

Cô không thể gọi chiến hữu của mình tới chịu chết.

“Năm đó sau khi tôi cứu cô ấy ra khỏi nhà tù 76, tôi không liên lạc với cô ấy nên không biết cô ấy đang ở đâu.”

Nhìn dáng vẻ của người đàn ông này, nhất định tìm Doãn Thiên Mộc không có chuyện tốt.

“Cô không nói đúng không?” Tô Ngự mất kiên nhẫn buông tay cô ra.

“Mời bà Lãnh vào ngục tối, chuẩn bị đồ đạc xong, khi nào cô ấy đồng ý nói thì thả ra.”

Anh ta xoay người đưa lưng về phía cô, đi vài bước lại dặn dò.

“Còn có ngài Lãnh, nếu anh ta đánh nhau giỏi như vậy, chúng ta liền dẫn một ít người từ khu khác tới chơi với anh ta đi. Tôi muốn xem rốt cuộc thực lực đứa con cưng của trời và người bình thường có sự chênh lệch đến mức nào.”

Cũng bởi vì cô không nói ra tung tích của Doãn Thiên Mộc nên bây giờ anh ta xử lý Lãnh Hoài Cẩn, tại sao người này làm việc không chừa đường như vậy.

Thẩm Vị Ương tức giận nắm chặt tay, nếu không phải biết trong bóng tối có rất nhiều họng súng nhắm vào cô, bây giờ cô sẽ nghĩ cách giết chết tên ác ma này,

Anh ta can thiệp vào vào sự sống chết của mọi người ở Vô Nhân Cảnh như đang chơi cờ và bài, coi mạng người như cỏ rác, người như vậy không xứng được sống trên thế giới này.

“Tôi sẽ tự đi.”

Thẩm Vị Ương bỏ lại tên lính canh muốn áp giải cô, tự mình đi theo người lính phía trước đi vào ngục tối.

Tô Ngự xoay chiếc nhẫn trên ngón út, không chút để ý cười nhạo hai tiếng, lộ ra đôi môi mỏng bạc tình và lạnh lùng.

Mà sau khi Thẩm Vị Ương đến ngục tối, cô phát hiện mình đã đánh giá thấp độ biến thái của người đàn ông Tô Ngự này.

Đây là một ngục tối đầy bọ cạp độc.

Con nhỏ nhất bằng lòng bàn tay, con lớn nhất to bằng cánh tay, rất kỳ quái và có mùi khó chịu.

Nếu như cô đi vào nơi này, chỉ có thể chờ chết.

Thẩm Vị Ương nắm chặt hai tay, khi đi vào trong ngục giam, cô muốn giải quyết hai tên lính canh này.

Nhưng cô còn chưa ra tay, họng súng lạnh như băng đã đặt ở sau gáy cô: “Cô Thẩm, bình tĩnh lại.”

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của một thiếu niên vang lên.

Thẩm Vị Ương quay đầu, phát hiện đối phương là một thiếu niên khoảng mười một mười hai tuổi.

Một đứa trẻ nhỏ như vậy, làm thế nào có thể xuất hiện ở những nơi như vậy.

Nhưng trong một khu vực màu xám này, luôn luôn có những đứa trẻ khác thường.

Lúc trước khi cô đến nhà tù 76 để cứu Tiểu Vũ, Tiểu Vũ cũng chỉ mới mười sáu tuổi, tên biến thái khiến người khác giận sôi gan Quý Nam Thần kia cũng vừa mới trưởng

thành trong năm nay.

“Ngạc nhiên làm cái gì, còn không mau nhốt cô ta vào đi.” Thiếu niên bực bội nhìn hai tên lính canh.

Hai người kia lập tức hoàn hồn, đem Thẩm Vị Ương đẩy vào trong ngục tối đầy bò cạp độc, sau đó run rẩy cảm ơn: “Cảm ơn cậu Úc đã kịp thời tới, nếu người phụ nữ này

chạy, chúng tôi sẽ mất mạng.”

Thiếu niên mười hai tuổi rất xinh đẹp nhưng cũng tàn nhẫn khác với người thường: “Biết điều thì trông cô ta cẩn thận, nếu cô ta bỏ chạy, tôi sẽ giúp bố nuôi xử lý hai tên

phế vật.”

Nói xong, cậu ta xoay người rời đi.

Cậu Úc, họ Úc? Cậu ta và Úc Uyển nhà họ Úc có quan hệ gì không?

Đối mặt với bò cạp độc đang bò về phía mình, Thẩm Vị Ương không từ bỏ cơ hội nắm bắt thông tin.

Nhưng nhiều bò cạp độc lớn như vậy, cô lại chỉ có tay không, cho dù biết thêm tin tức hơn nữa, liệu cô còn có cơ hội chạy thoát sao?

Bên A Cẩn bởi vì cô càng thêm nguy hiểm, cô cũng chỉ có thể ở đây chết vô ích khi đã làm hại anh sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK