Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về chuyện của bố, cho dù là Lãnh Hoài Sân hay Lãnh Hoài Cẩn đều không muốn nói thêm.

Lúc này, Lãnh Hoài Sân chỉ bày ra vẻ mặt hờ hững qua loa: “Tôi muốn đến thăm bà nội, nhưng xem ra không phải lúc, tôi đi trước đây.”

Bách Hợp gọi anh ta lại: “Cậu hai, cô chủ của nhà họ Lục là bạn của cậu sao?”

Lãnh Hoài Sân hơi nhướng mày: “Ý cô là người vừa rồi sao? Tôi chưa từng gặp cô ta.”

Nhưng có lẽ cô ta là hàng giả được nhà họ Lục nhận về, chỉ là không biết Thẩm Vị Ương có thật sự đến nhà họ Lãnh hay không.

Sau khi qua loa lấy lệ với Bách Hợp cho xong, anh ta trở về liên lạc với Lãnh Hoài Cẩn: “Bây giờ cô Thẩm có ở chỗ mày không?”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Lãnh Hoài Cẩn: “Không có.”

Lãnh Hoài Sân: “Giữa em và cô ấy có xảy ra chuyện gì không? Hình như cô ấy đã đến nhà họ Lãnh.”

Lãnh Hoài Cẩn ở đầu bên kia hơi khựng lại, một lúc sau mới lên tiếng hỏi: “Anh nói cái gì?”

Lãnh Hoài Sân: “Cô ấy tới nhà nhà họ Lãnh, không biết là tìm em hay A Diệp.”

Lãnh Hoài Cẩn im lặng một hồi rồi nói: “Anh, anh đi tìm chú hai để thảo luận chuyện tôi đã nói, em sẽ bảo A Diệp đến đó tìm thử.”

Xem ra đã xảy ra chuyện thật rồi.

Lãnh Hoài Cẩn thở dài một hơi, cúp điện thoại.

Con gái gia đình thấp bé cũng không phiền toái như viên ngọc trai vướng bụi trần của nhà họ Lục.

Suốt chặng đường Thẩm Vị Ương tránh né bảo vệ tuần tra, đi theo phương hướng mà cô nghĩ, quả nhiên đã tìm được một ngôi biệt thự.

Rất giống với phong cách của trang viên nhà họ Lãnh, nhưng trông có vẻ kỳ lạ và hoang vắng, như thể rất ít người ở đó, cũng có ít người chăm sóc.

Lãnh Hoài Cẩn sống ở một nơi u ám như vậy không?

Thẩm Vị Ương cảm thấy hơi đau lòng.

Nhưng khi nghĩ đến hành động bỏ rơi mình của người đàn ông đó, cô lại cảm thấy tức giận.

Việc gì phải đau lòng cho người đàn ông này chứ.

Với tính cách phủi sạch quan hệ với tất cả mọi người của anh, định sẵn phải cô độc.

Nhưng thậm chí còn không có người gác cổng, rốt cuộc anh có ở nhà không?

Cô thấp thỏm bước đến cửa chính của sân trước, nhấn chuông cửa.

Nhưng ở đây yên tĩnh, phảng phất có thể nghe được tiếng chuông cửa vang vọng, thậm chí có thể nghe được tiếng lá ngô đồng rơi xuống đất.

Không có ở đây sao?

Cô hơi thất vọng.

“Vị Ương.”

Cô giật mình khi giọng nói của một chàng trai trẻ xuất hiện, làm cô sợ hết hồn, lúc này quay lại nhìn thấy Lãnh Diệp mới thở phào nhẹ nhõm.

“Lãnh Diệp, hóa ra là cậu, làm tớ sợ muốn chết.”

Lãnh Diệp nhìn thoáng qua biệt thự trước mặt, sau đó mới nhìn cô hỏi: “Cậu muốn gặp anh ba đến vậy à, mới xa nhau có mấy ngày mà đã nhớ anh ấy rồi?”

Thẩm Vị Ương bị anh ta nói đến đỏ cả mặt: “Tớ không có nhớ anh ấy, chỉ là không hiểu rốt cuộc anh ấy đang suy nghĩ cái gì nên mới tới tìm anh ấy hỏi rõ ràng.”

Rõ ràng tối hôm tổ chức sinh nhật cho cô còn rất thân thiết nhưng khi cô mở mắt ra lần nữa, mọi thứ đã thay đổi.

Người đàn ông này luôn thích trở mặt không giữ lời hứa sao?

“Chuyện này để lát nữa rồi nói, bây giờ cậu phải rời khỏi nơi này.”

Bên ngoài trang viên của nhà họ Lãnh đều có camera, Thẩm Vị Ương còn chưa biết thân phận của mình nên hoàn toàn không nghĩ đến việc tránh né, cậu ấy muốn đưa

cô đi trước khi người của bà nội đến.

Khi bị kéo chạy sang một hướng khác, Thẩm Vị Ương cảnh giác hỏi: “Tại sao, có chuyện gì à?”

Lãnh Diệp: “Bà nội của tớ đã biết có người ngoài vào, bây giờ đang rất tức giận, cô gái đi cùng cậu đã bị bắt vào ngục giam.”

“Ngục giam?”

Thẩm Vị Ương hoảng sợ.

Nhà họ Lãnh còn có nơi như vậy à.

Lãnh Diệp tăng tốc chạy về phía trước: “Anh ba đã tìm cớ kêu bảo vệ ở cửa trước rời đi trước nhưng chắc chắn người của bà nội sẽ kiểm tra camera giám sát, tìm được

cậu chỉ là vấn đề thời gian, bây giờ tớ phải đưa cậu đi… Vị Ương, sao cậu không chạy đi, cậu không biết bà nội tớ…”

”Trong phòng Lãnh Hoài Cẩn có máy tính không? Nếu có thể cho tớ sử dụng được không, tớ có thể hack camera giám sát.”

Vào thời khắc quan trọng, cô gái tỏ ra rất bình tĩnh.

Lãnh Diệp cũng bình tĩnh lại, kéo cô trở lại biệt thự của Lãnh Hoài Cẩn.

Trang viên nhà họ Lãnh quá lớn, cho dù chạy tới cửa cũng phải bị kiểm tra. Thà rằng họ hack luôn camera giám sát, câu thêm giờ, nói dối là người ngoài lẻn vào nhà họ

Lãnh muốn lấy trộm tin tức cơ mật, thuận tiện hack camera giám sát, để di chuyển sự chú ý.

Trước mắt đã có người chịu tội thay tốt nhất.

Lần trước Lục Vân Sâm thờ ở khoanh tay đứng nhìn, đã luôn muốn cho anh ta một bài học.

Sau khi Thẩm Vị Ương vào phòng ngủ của Lãnh Hoài Cẩn, Lãnh Diệp lập tức gọi điện cho Lãnh Hoài Cẩn, nói cho anh biết cách mà Thẩm Vị Ương tạm thời nghĩ ra.

Lãnh Hoài Cẩn vốn còn đang lo lắng đắn đo không biết có nên vì cô mà trở về nhà nhà họ Lãnh hay không, nhưng sau khi nhận được điện thoại của Lãnh Diệp, đôi lông mày tuấn tú của anh vẫn nhíu chặt: “Camera giám sát đã bị hack rồi hả?”

Hệ thống an ninh của nhà họ Lãnh nổi tiếng là khó đối phó, ngay cả Lãnh Diệp, cậu chủ nhà họ Lãnh đã được huấn luyện về hệ thống từ khi còn nhỏ, cũng không thể

hack camera giám sát trong thời gian ngắn như vậy.

Cho nên, khi biết bà cụ phải người đi tìm Thẩm Vị Ương, anh đã lập tức bỏ qua cách hack camera giám sát này, bảo Lãnh Diệp cho dù cho nổ tung bức tường bao quanh

trang viên nhà họ Lãnh cũng phải mang Thẩm Vị Ương ra ngoài.

Lúc này Lãnh Diệp mới nhận ra, vừa rồi cậu ấy không nói cho Thẩm Vị Ương biết hệ thống camera giám sát ở nhà họ Lãnh khác với hệ thống camera giám sát ở trung

tâm mua sắm bên ngoài.

“Tốt nhất nên làm theo kế hoạch của anh ba, lái xe chở Vị Ương xông ra ngoài.”

Cậu ấy vội vàng đẩy cửa bước vào phòng ngủ của Lãnh Hoài Cẩn, đang định nói với Thẩm Vị Ương đừng lãng phí thời gian cho công việc mù quáng này thì lại sửng sốt đến ngây người: “Cậu, cậu thật sự đã hack được camera giám sát?”

Miệng Lãnh Diệp há hốc như có thể nhét vừa một quả trứng.

Thẩm Vị Ương ngồi trên ghế xoay xoay người lại, nhìn cậu ấy với vẻ mặt vô tội: “Cái này khó lắm sao?”

Lãnh Diệp cười khan mấy tiếng, không để lộ thành tích học yếu kém của mình để tránh mất mặt: “Cũng, cũng bình thường.”

Đột phá tường lửa của trang viên nhà họ Lãnh và hack hệ thống camera giám sát trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, chỉ có trình độ cũng những hacker đỉnh cao

mới có thể đạt được, chỉ có vậy thôi, chỉ có vậy thôi hahaha.

Huhu tại sao chỉ có mình cậu ấy học dốt chứ!

Ngoài mặt Lãnh Diệp rất bình tĩnh nhưng trái tim đã bắt đầu rỉ máu.

“Vừa rồi cậu đi gọi điện cho Lãnh Hoài Cẩn à? Anh ấy nói thế nào?”

Từ thái độ vội vã muốn kéo cô rời đi của Lãnh Diệp vừa rồi, cô đã cảm nhận được tính nghiêm trọng của sự việc, cộng với việc bà cụ Lãnh hình như không thích Lãnh

Hoài Cẩn cho lắm, chỉ sợ cô sẽ mang đến phiền toái cho Lãnh Hoài Cẩn.

Lãnh Diệp nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, an ủi: “Anh ba đã sắp xếp xong xuôi, tạm thời cậu cứ ở lại chỗ này, đợi đến tối tớ sẽ đưa cậu ra ngoài, sau ngày có gì cứ báo cho tớ trước một tiếng, tớ sẽ đưa cậu vào.”

Với lại đừng để mọi người biết rằng chị là người của nhà họ Lục.

Bởi vì không biết có nên nói ra thân phận của cô hay không, Lãnh Diệp không nói nửa câu sau.

Tạm thời mọi chuyện đã không sao, lúc này Thẩm Vị Ương mới nhìn chằm chằm điện thoại trong tay cậu ấy hỏi: “Cậu có thể gọi điện cho anh ba của cậu giúp tớ được không? Tớ có chuyện muốn nói với anh ấy.”

Đây mới là mục đích cô đến trang viên nhà họ Lãnh.

Chỉ là lúc đầu cô không biết nhiều về nhà họ Lãnh, cũng không biết nhiều về tình hình của nhà họ Lãnh, còn lầm tưởng rằng đó chỉ là một gia đình giàu có bình

thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK