Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giống như bà cụ nói vậy, có rất nhiều điều mà Lãnh Linh Lung không hiểu và sẽ không có ai nói cho cô ta câu trả lời.

Cô ta cũng sẽ không đi đến đáp án rối ren như này.

Bây giờ cô ta chỉ là một cỗ máy trong nhà máy rộng lớn và lạnh lẽo của nhà họ Lãnh, không nên có hỉ nộ ái ố của riêng mình, mọi việc đều vì lợi ích của nhà họ Lãnh, lặp lại cuộc sống của Lãnh Hoài Cẩn trước đây

chứ?”

“Vị Ương! Vị Ương!”

Lúc cô ta đờ người thất thần, Lục Vân Sâm chạy tới.

Khi nhìn thấy em gái bị đánh bằng gậy mây, cả trái tim anh của anh ta nhói đau.

“Cút ra! Đừng động vào em ấy!”

Sau khi đẩy người cầm cây gậy ra, anh ta lập tức ôm lấy Thẩm Vị Ương đang đau đớn yếu ớt suýt ngất vào lòng, đôi mắt đỏ hoe: “Vị Ương! Vị Ương! Em không sao

Cơn đau trên người đã rút hết sức lực của Thân Khiết, lúc thấy Lục Vân Sâm nhìn cô ta bằng khuôn mặt thân thiết, một hàng nước mắt nóng hổi chậm rãi rơi xuống.

Ngay cả người thân trong gia đình cũng là cô ta đi cướp.

“Vị Ương! Vị Ương!”

Nhìn thấy em gái bất tỉnh, Lục Vân Sâm lập tức bế cô ta từ trên mặt đất lên xe ở bên kia, vệ sĩ của nhà họ Lãnh chặn trước mặt anh ta, không cho anh ta đưa “Thẩm Vị Ương” đi.

Trước khi Lục Vân Sâm phát cáu, Lãnh Linh Lung đã đứng ra nói: “Thả bọn họ đi!”

Lúc này, đám vệ sĩ mới nhường đường.

Nhưng Lục Vân Sâm lại quay đầu, lạnh lùng nhìn Lãnh Linh Lung: “Mấy người cứ chờ đó. Tôi sẽ không buông tha cho nhà họ Lãnh đâu.”

Trước đây em gái anh ta đã vì nhà họ Lãnh mà gặp rất nhiều chuyện đau lòng, không ngờ bây giờ nhà họ Lãnh còn có thể quá đáng như thế này, vừa ly dị lại vừa đánh

người ta bị thương.

Còn ức hiếp em gái anh ta thành ra như vậy, anh ta và nhà họ Lãnh không đội trời chung.

Lúc Lục Vân Sâm gọi điện thoại tới, Lãnh Hoài Cẩn đang chuẩn bị cơm tối cho Thẩm Vị Ương trong phòng bếp, bây giờ cô đang livestream ở phòng làm việc bên kia, dạy người ta nhảy múa, tiện thể bán hàng, còn anh đương nhiên gánh vác nhiệm vụ nấu ăn cho gia đình.

Bản thân anh rất thích trạng thái như thế này.

Bình yên qua ngày, không giống với khung cảnh nửa đầu cuộc đời của anh, nhưng so với trước kia lại hạnh phúc hơn nhiều.

Cuộc điện thoại của Lục Vân Sâm đã tạm thời phá võ hạnh phúc trong căn nhà nhỏ này.

“Có chuyện gì?”

Bởi vì biết rõ Lục Vân Sâm vì sao lại gọi cuộc điện thoại này, giọng điệu của anh cũng hơi lạnh lùng, ẩn chứa sự không kiên nhẫn.

Lục Vân Sâm suýt nữa hộc máu vì thái độ lạnh lùng đứng ngoài cuộc của anh: “Lãnh Hoài Cẩn! Thái độ của anh như này là sao?” Sau khi rưới sữa chua lên đĩa trái cây được bày biện tỉ mỉ, anh bèn hỏi Lục Vân Sâm một cách thờ ơ: “Anh muốn tôi có thái độ như nào?”

Lục Vân Sâm rất tức giận: “Anh có biết Vị Ương bị bà nội của anh đánh thành bộ dạng gì không? Với cả, anh thật sự muốn ly dị với em ấy sao?”

Lãnh Hoài Cẩn: “Là thật hay giả, anh tự mình đến xem đi!”

Nói xong, anh cúp điện thoại, chuẩn bị bưng dĩa trái cây đi ra ngoài.

Anh vừa cầm lên, Thẩm Vị Ương đã chạy tới ôm lấy anh từ phía sau, sau đó nhìn đĩa trái cây trong tay anh: “Tinh tế quá đi! A Cẩn! Sao anh lại tử tế như thế nhỉ!”

Anh chỉ cười, vừa cõng cô trên lưng vừa bưng đĩa trái cây đi về phía phòng ăn bên kia: “Nếu anh không tử tế thì làm sao có thể dựa dẫm vào vợ anh chứ!”

Thẩm Vị Ương ôm lấy cổ anh, để mình tựa vào lưng anh như một chú gấu túi: “Anh có cảm thấy em nhẹ hơn không? Tối nay em đã nhảy múa với họ hai tiếng đồng hồ, em cảm thấy mình đã gầy đi rất nhiều.”

Lãnh Hoài Cẩn không thích cô quá gầy: “Ngày mai anh làm cho em một công thức mới, cho em bổ sung thật tốt, gầy quá sẽ hao tổn khí huyết, đúng không?”

Khi nói đến đây, anh dừng lại một lát.

Cơ thể hình thành từ Nước mắt người cá biển Nam chắc không mỏng manh như vậy.

Nhưng cũng rất yếu đuối, không biết còn bao lâu.

“Sao thế? Sao lại không nói gì.”

Anh đột nhiên im lặng, khiến Thẩm Vị Ương cảm thấy không đúng, tuột xuống khỏi người anh, đưa tay véo má của anh và hỏi.

Lãnh Hoài Cẩn hoàn hồn, nhìn cô nói: “Sau khi anh rời khỏi nhà họ Lãnh, tài sản của anh đều chia hết cho các con, nhưng ngày mai anh sẽ ra ngoài tìm việc, em không cần phải livestream vất vả như vậy nữa.”

Phần nhiều nhất là dành cho cô.

Chỉ là bây giờ anh vẫn chưa thể nói ra.

Thấy dáng vẻ anh yêu thương mình như vậy, Thẩm Vị Ương không khỏi bật cười: “A Cẩn! Anh nghiêm túc như vậy làm gì, em chỉ muốn anh khen em gầy thôi mà! Ai bảo

anh nghiêm túc yêu chiều em như này chứ! Em livestream vừa kiếm được tiên vừa vui vẻ, vậy thì sao lại không làm!”

Lãnh Hoài Cẩn cau mày: “Nói em gầy chính là khen ngợi hả? Anh không cảm thấy quá gầy là xinh đẹp.”

Thẩm Vị Ương: “Vậy bây giờ anh đi tìm người phụ nữ mập mạp làm vợ đi!”

Cạn lời luôn! Tại sao lại có một người đàn ông thẳng thừng như vậy chứ!

Sau khi cô nổi giận, anh mới phản ứng được mình nói sai, lập tức áy náy, nói với cô: “Vị Ương! Ý của anh không phải là nói em không xinh đẹp!”

Thẩm Vị Ương kiêu ngạo hừ một tiếng: “Vậy không phải cũng có nghĩa là không đẹp à? Là do em trèo cao, không xứng với tổng giám đốc Lãnh!”

Lãnh Hoài Cẩn bị dáng vẻ tức giận của cô chọc cười: “Được rồi tổ tông! Anh sai rồi, em tha lỗi cho anh đi có được không? Anh chỉ lo lắng cho cơ thể của em thôi.

Livestream quá mệt mỏi, anh đau lòng!”

“Nếu Vị Ương nhà anh không xinh đẹp, vậy thì trên đời này làm gì có mỹ nhân!”

Anh kiên nhẫn dỗ dành cô, khiến cô cảm thấy ngọt ngào nên có miễn cưỡng quyết định tha thứ cho anh.

Cô ngạo nghễ liếc anh một cái nói: “Vậy được rồi, tạm thời tha cho anh! Lần sau anh còn nói bậy, em sẽ.”

Ngay khi cô định hung dữ đe dọa anh thì đã bị anh hôn môi, khóa chặt những lời uy hiếp kia vào trong nụ hôn nồng nhiệt.

“Lần sau anh nói bậy, em cứ việc hôn anh tới ngạt thở như này, có được không?”

Sau nụ hôn nồng nhiệt kéo dài, anh vươn tay vuốt ve đôi môi mỏng hơi sưng lên vì nụ hôn của mình, vừa cười vừa giễu cợt.

“Lưu manh!”

Cô đỏ mặt, nhỏ giọng phàn nàn, nhưng lại không dám nhìn vào mắt anh.

Có cảm giác người đàn ông này càng ngày càng lưu manh.

“Nhìn em làm gì! Em đói rồi! Còn không mau dọn cơm tối cho em đi!”

Khi cô khẽ ngước mắt lên, thấy anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào gò má ửng đỏ của cô. Cô lập tức giận dỗi, đẩy anh ra, bảo anh vào bếp bưng cơm tối ra cho cô.

Nhìn tính tình cô vợ nhỏ vừa trẻ con vừa thẹn thùng, Lãnh Hoài Cẩn không khỏi bật cười, vươn tay vuốt mái tóc dài mới gọi của cô: “Được! Được! Em ngồi xuống trước đi, anh sẽ làm tùy tùng hầu hạ em!”

“Như này còn tạm được! Anh mau đi đi!”

Lúc này Thẩm Vị Ương mới tìm lại được một chút kiêu ngạo.

Đợi đến lúc Lãnh Hoài Cẩn đã đi vào bếp, điện thoại di động của cô vang lên.

Là số điện thoại của Lục Vân Sâm!

Sao anh trai biết được số điện thoại hiện giờ của cô, gọi điện thoại tìm cô làm gì?

Cô cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn bắt máy.

“Alo! Xin hỏi anh là?”

“Cô là Diệp Chiêu Chiêu à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK