“Ngài Diệp, ngài Diệp. Tỉnh lại đi.”
Sau khi Lãnh Tình lẻn vào nhà kho giam giữ Diệp Phù Tô, lập tức đưa tay vỗ lên mặt anh ấy, muốn đánh thức anh ấy.
Diệp Phù Tô chậm rãi mở mắt ra, lúc nhìn thấy Lãnh Tình, trong ánh mắt tràn đầy nghi vấn.
Lãnh Tinh nhìn anh ấy khẽ nói: “Tôi tên là Lãnh Tĩnh, là cấp dưới của Lãnh Hoài Cẩn, tới cứu anh rời khỏi nơi này.”
Diệp Phù Tô khẽ gật đầu, cũng không có nói gì nhiều, phối hợp để cho cô ấy cởi dây trói cho mình.
Cũng không thể nói là anh ấy dễ dàng tin tưởng vào một người đột nhiên xuất hiện, mà là có tin hay không cũng sẽ không tệ hơn so với tình trạng bị trói hiện giờ.
“Cảm ơn.”
Sau khi Lãnh Tĩnh cởi dây cho anh ấy xong, anh ấy liền khẽ nói cảm ơn.
Lãnh Tình nhẹ nhàng gật đầu, sau đó dẫn theo anh ấy muốn rời khỏi nhà kho này.
Thế nhưng cửa kho hàng vừa mới mở ra liền nhìn thấy sắc mặt của nham hiểm của Nhiếp Giang.
Một giây sau, Nhiếp Giang thẳng tay bóp lấy cổ của cô ấy, nhấc cô ấy lên từ mặt đất, trong mắt tràn ngập lửa giận, cười lạnh: “Cô bé, em thật sự cho tôi niềm vui bất ngờ đó. Quả nhiên vẫn là tôi đã quá khoan dung với em, còn cho em sức lực để chạy khắp nơi.”
“Anh buông cô ấy ra!” Diệp Phù Tô lập tức tiến lên đẩy Nhiếp Giang ra, sau đó giải cứu Lãnh Tình: “Ức hiếp phụ nữ thì tính là gì?”
Anh ấy bảo vệ Lãnh Tinh chọc giận Nhiếp Giang, Nhiếp Giang đùa cợt nói: “Thế nào, cậu cũng vừa ý cô ấy sao? Tôi còn tưởng rằng cậu chỉ thích những đứa con gái nhỏ mười mấy tuổi mà?”
Diệp Phù Tô cau mày, sau khi đón lấy Lãnh Tình, chờ cô ấy đứng vững xong mới nhìn Nhiếp Giang với vẻ không vui, nói: “Ngài tổng thống tìm tôi rốt cuộc muốn làm cái gì, có việc gì không ngại nói thẳng.”
Nhiếp Giang nhìn anh ấy với ánh mắt lạnh lùng, quanh người tỏa ra cảm giác lạnh lẽo: “Tôi tìm cậu làm cái gì cậu thật sự không biết sao? Diệp Phù Tô, cậu thật sự mất
trí nhớ rồi à?”
Diệp Phù Tô khẽ cau mày, bảo vệ Lãnh Tĩnh ở phía sau: “Muốn nói gì thì cứ nói thẳng. Anh vòng vo như vậy tôi cũng nghe không hiểu, chẳng qua chỉ lãng phí thời gian
mà thôi.”
Mặc dù trước đó anh ấy chịu đựng kích thích nên đã khôi phục ký ức trước đây, thế nhưng cảm giác cũng chỉ khôi phục một phần mà thôi, có một số việc cũng không
nhớ rõ lắm.
Ít nhất trong trí nhớ hiện giờ của anh ấy, anh ấy cũng không có ấn tượng gì về việc đã từng gặp vị tổng thống này.
Nhiếp Giang nắm chặt hai tay đến mức nổi gân xanh, hiển nhiên là đang kiềm nén tức giận: “Lãng phí thời gian? Cái chết của em gái tôi đối với cậu có phải cũng là một
trò tiêu khiển không quan trọng gì hay không? Dẫn đến bây giờ lúc cậu nhớ lại vẫn cảm thấy là đang lãng phí thời gian?”
Em gái?
Từ lúc nào anh ấy quen biết em gái của Nhiếp Giang chứ?
Đầu óc của Diệp Phù Tô mơ hồ, anh ấy thật sự không nhớ ra được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Anh ấy bình tĩnh nhìn Nhiếp Giang đang tức giận nói: “Ngài tổng thống, xin ngài nói tử tế một chút, nếu không tôi thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra.”
Dưới uy thế phẫn nộ của Nhiếp Giang, Diệp Phù Tô gần như chịu thua khẩn cầu anh ta: “Tôi không muốn xảy ra mâu thuẫn với anh, cũng không cảm thấy nói chuyện cù
ng anh là lãng phí thời gian, mà là anh đang bất mãn cái gì thì hãy nói với tôi rõ ràng toàn bộ, có vấn đề gì thì cứ nói hết ra, nói rõ rồi mới dễ giải quyết có phải hay
không?”
Anh ấy hòa nhã tới mức kỳ quái, hoàn toàn khác với người kia trong ấn tượng của Nhiếp Giang.
Nhiếp Giang hoài nghi nhìn anh ấy: “Cậu lại đang giở trò gì đây?”
Diệp Phù Tô: “.
וו
Tôi chỉ muốn cầu xin anh ta nói cho rõ ràng. Mấy ngày nay Diệp Tu Ly cũng sắp bị xử tử rồi, tôi còn phải về sớm để xem bên Vị Ương có cần giúp đỡ hay không?
Lãnh Tình cũng không nhìn nổi nữa, bất chấp nói với Nhiếp Giang: “Nhiếp Giang, anh nói cho rõ có được hay không? Anh không chịu nói rõ ràng thì làm sao giải quyết vấn đề được?”
Lãnh Tinh vừa nói xong liền nhận được ánh mắt không có ý tốt của Nhiếp Giang, cô ấy sợ đến mức vô thức trốn phía sau Diệp Phù Tô.
Lần này càng khiến Nhiếp Giang tức giận hơn.
“Qua đây.”
Anh ta không vui nói với Lãnh Tình.
Nhìn thấy Lãnh Tinh không hề di chuyển, anh ta lại lặp lại một lần nữa: “Qua đây, đừng để tôi nói tới lần thứ ba.”
Diệp Phù Tô cau mày, cảm thấy hành vi của Nhiếp Giang rất không có sĩ khí, liền giơ tay ngăn cản Lãnh Tình, bất mãn nhìn Nhiếp Giang nói: “Nhiếp Giang, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh muốn gì thì cứ việc nói thẳng, không nên làm khó người khác như vậy.”
tôi.”
Nhiếp Giang nhìn dáng vẻ che chở Lãnh Tình của anh ấy, chỉ cười lạnh.
Nụ cười này lạnh lẽo thấu xương, Lãnh Tinh không muốn càng lúc càng rắc rối, biết rõ lúc này chỉ có thể nghe theo anh ta.
“Ngài Diệp, không sao đâu. Anh ta sẽ không làm hại tôi.” Cô ấy buông tay Diệp Phù Tô ra, sau đó đi tới bên cạnh Nhiếp Giang.
Trên mặt Nhiếp Giang không hề có cảm xúc kéo cô ấy về phía sau mình, sau đó lạnh lùng nhìn Diệp Phù Tô hỏi: “Cậu còn nhớ Lý Ý không? Cô ấy chính là em gái của
Lý Ỷ, người này là ai?
Diệp Phù Tô cau mày suy nghĩ một hồi, nhưng nghĩ thế nào cũng không nhớ ra được.
Dù thế nào cũng sẽ không phải là nợ phong lưu của anh ấy chứ?
Chắc là không đâu.
Mục đích chủ yếu của người kia vẫn là đá Long Tích và Diệp Chiêu Chiêu, vốn dĩ sẽ không đụng vào phụ nữ ở thế giới này của bọn họ, không thể nào là nợ phong lưu mà anh ấy để lại được.
“Không nhớ ra sao?”
Nhiếp Giang nhìn dáng vẻ mơ hồ của Diệp Phù Tô, trong mắt càng lộ vẻ căm hận sâu hơn.
“Cũng đúng, súc sinh như các người, vốn dĩ sẽ không nhớ rõ sinh mệnh của những thủ hạ uống mạng kia của các người.”
Diệp Phù Tô cau mày: “Nhiếp Giang, anh nói rõ ràng không được sao, nhất định muốn tôi phải đoán sao?”
“Tôi không biết làm thế nào để giải thích với anh chuyện xảy ra trên người tôi. Tôi chỉ có thể nói cho anh biết rằng tôi thật sự không nhớ rõ. Tôi thật sự không biết tôi và em gái của anh đã từng có quan hệ gì.”
“Không nhớ rõ phải không? Vậy để tôi giúp cậu nhớ lại.” Nhiếp Giang cười lạnh, phất tay gọi thủ hạ của anh ta ở phía sau kìm kẹp Diệp Phù Tô: “Hầu hạ ngài Diệp cho
thật tốt, khiến cậu ta nhớ ra.”
Hầu hạ gì chứ?
Đây là có ý gì?
Diệp Phù Tô có một loại dự cảm cực kì không tốt.
Mà Nhiếp Giang thì ôm lấy Lãnh Tình muốn đưa cô ấy rời khỏi kho hàng nhỏ này.
Nhưng Lãnh Tinh đã kịp phản ứng lúc Nhiếp Giang định làm gì đó. Sau khi vươn tay đẩy anh ta ra, cô ấy liền giơ chân đá về phía hai người đang kìm kẹp Diệp Phù Tô,
sau đó lập tức kéo Diệp Phù Tô bỏ chạy.
Sau khi Nhiếp Giang đứng vững, nhìn thấy bóng lưng cô ấy kéo Diệp Phù Tô chạy trốn thì hận đến nghiến răng: “Đuổi theo cho tôi!”
“Ngài Diệp, đeo cái này chạy về phía trước, không được quay đầu lại.”
Lãnh Tinh quay đầu lại nhìn thoáng qua những người đang cầm súng lục đuổi tới kia, lập tức gõ dây buộc tóc của mình xuống đeo vào tay Diệp Phù Tô, bảo anh ấy chạy về phía trước.
Diệp Phù Tô làm sao có thể bỏ lại cô ấy một mình: “Muốn đi thì cùng đi, tôi không thể bỏ lại cô gái đã cứu tôi được.”
“Cứu anh là nhiệm vụ của tôi, anh mau chạy đi.” Lãnh Tinh khẩn thiết từ chối: “Yên tâm, Nhiếp Giang thích tôi, anh ta sẽ không làm tổn thương tôi đâu!”
Diệp Phù Tô vẫn chưa chịu đi, nắm chặt tay của cô ấy muốn dẫn cô ấy đi cùng.
Để con gái cứu đã đủ vô dụng rồi, nếu như hiện giờ còn để cô gái vì muốn cứu anh ấy mà hy sinh, vậy thì anh ấy chính là tên rác rưởi.
Lãnh Tình cuống lên, cả giận nói với anh: “Bây giờ Thẩm Vị Ương vẫn đang tìm anh khắp nơi, người nhà họ Diệp các anh muốn đi cướp ngục gây bất lợi cho Thẩm Vị Ương. Nếu anh không đi tìm cô ấy thì cô ấy sẽ gặp nguy hiểm!”
Quả nhiên Diệp Phù Tô dao động.
Lãnh Tình nhân cơ hội đẩy anh ấy ra, quay người lại, một mình đối mặt với cơn thịnh nộ của Nhiếp Giang: “Ngài Diệp, anh đi trước đi. Anh ta thật sự không nó giết tôi
đâu, nếu không tôi sẽ không được sống đến bây giờ.”