Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi đói rồi, tìm cho tôi chút gì ăn đi.” Thẩm Vị Ương giống như bị bò cạp độc cắn, vội vàng rút tay ra khỏi tay anh ta, sau đó họ khan hai tiếng cho đã xấu hổ, bảo anh ta

đi tìm đồ ăn cho mình. Diệp Phù Tô thực sự tin anh ta là anh trai của cô, ngay lập tức đi ra ngoài làm cho cô thứ gì đó để ăn.

Chờ sau khi anh ta rời đi, Thẩm Vị Ương đi tắm thay quần áo, định sau khi ăn xong sẽ rời khỏi đây.

Mục đích của Diệp Phù Tô là muốn cô làm vật hiến tế, đổi lại Diệp Chiêu Chiêu mà anh ta muốn.

Mặc dù bây giờ Diệp Phù Tô này dường như đã mất trí nhớ, nhưng rất khó nói lúc nào lại nổi điên, cô không thể cứ ngồi chờ chết.

Cô nghĩ như vậy, định ăn cơm xong liền đi.

Nhưng có một chuyện xảy ra đã bóp chết suy nghĩ của cô trong tích tắc.

Đó là, cô mất vị giác rồi.

Sao lại như vậy.

Cô ăn thức ăn Diệp Phù Tô chuẩn bị cho cô, nhưng cô không thể nếm được chút mùi vị nào.

“Chiêu Chiêu, em…” Diệp Phù Tô nhìn thấy Diệp Chiêu Chiêu trực tiếp múc một muỗng ớt băm lớn nhét vào miệng thì sợ ngây người, lúc muốn đưa tay ngăn cản thì cô

đã ăn rồi.

Nhưng cô vẫn rất bình tĩnh, không phản ứng gì cả, chỉ có khuôn mặt ửng hồng theo sinh lý, nhưng cảm xúc lại không hề bị ảnh hưởng.

“Chiêu… Chiêu Chiêu, em làm sao vậy?”

Trong tiềm thức, anh ta có chút sợ hãi Diệp Chiêu Chiêu như vậy.

Thẩm Vị Ương ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng trong lòng lại sụp đổ.

Cô dường như đã thực sự mất đi vị giác.

Năm giác quan của con người tương thông với nhau, bây giờ là vị giác, sau này sẽ là thị giác và thính giác… Cô nhìn ra ngoài cửa, quả nhiên, khung cảnh phía xa đã mờ

ảo hơn trước kia rất nhiều.

Rõ ràng, trước kia thị lực của cô rất tốt, không hề bị cận thị.

Có phải cô sắp trở thành một đứa vô dụng vừa điếc vừa mù không?

Cô sợ hãi nắm chặt tay lại.

“Đừng chạm vào tôi!”

Khi cô loạng choạng đứng dậy, Diệp Phù Tô đưa tay muốn đó cô nhưng lập tức bị cô ghê tởm đẩy ra, sau đó nước mắt lưng tròng định đi về phía trước, nhưng cô lại lảo

đảo ngã xuống đất.

Diệp Phù Tô hoảng sợ, nhưng vẫn kiên quyết đã cô: “Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu, em làm sao vậy?”

“Không cần anh quan tâm.” Cô đẩy anh ta ra, giọng khàn khàn, “Diệp Phù Tô, đây đều là do anh ban tặng, bây giờ anh giả bộ làm người tốt cái gì.”

Cô từ dưới đất đứng lên, sau đó cô độc tự mình đi về phía trước, vươn tay lau nước mắt.

Nhân lúc bây giờ cô vẫn có thể rơi nước mắt và nhìn rõ hình dáng thế giới này, có phải là cần khóc nhiều hơn mới không uổng công cuộc đời này không?

Tại sao cô đã sắp có được hạnh phúc rồi, đột nhiên lại xảy ra một điều kỳ quái như thay đổi cơ thể này cơ chứ. Tại sao cô được cứu vào giây phút cuối cùng của buổi hiến tế, nhưng rồi lại đột nhiên mất đi vị giác.

Còn điều gì đang đợi cô nữa. Một người vô dụng, cô có nên đi tìm A Cẩn nữa không?

Nếu bây giờ mà anh vẫn không biết cô đã biến thành một người khác, liệu cô có nên thành toàn cho Thân Khiết không?

Ít nhất khi cô biến mất một cách thảm hại khỏi thế giới này, A Cẩn sẽ không biết, những đứa nhỏ cũng vậy.

“Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu, em sao vậy?”

Diệp Phù Tô vẫn không hề bỏ cuộc, theo cô ra khỏi biệt thự. “Anh làm sai cái gì em cứ nói với anh, anh xin lỗi em, anh nhất định sẽ sửa.”

Cô dần dần từ trong bi ai của mình hoàn hồn, nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi luống cuống của Diệp Phù Tô.

Chẳng lẽ anh ta thật sự bị tên điên kia chiếm thân, thật sự cái gì cũng không nhớ rõ sao?

Cú sốc về việc năm giác quan đang dần biến mất khiến cô không thể nghĩ về những điều này nữa.

“Nếu anh thực sự muốn làm gì đó cho tôi, hãy đưa tôi đến căn nhà thuê ở Hoành Điếm, tôi muốn ở đó.”

Chỗ ở đó là đoàn làm phim chi trả, hiện tại cô không có một xu dính túi, cho nên đó là nơi duy nhất cô có thể đi.

Diệp Phù Tô vốn muốn hỏi cô tại sao đột nhiên như vậy, tại sao không ở nhà, nhưng lúc nhìn thấy cặp mắt ướt át kia của cô, lại không thể hỏi thêm câu nào, theo ý của

cô đưa cô đến Hoành Điếm.

Nhưng Thẩm Vị Ương không ngờ Lãnh Hoài Cẩn lại ở đây chờ cô.

Nhìn thấy người đàn ông cao lớn kia đứng ở cửa phòng, cô chỉ muốn ôm lấy anh khóc thật to, trút hết uất ức.

Trước mặt anh, cô không cần tỏ ra mạnh mẽ, không cần bất kỳ ngụy trang nào.

Nhưng cuối cùng, người cô ôm lại là Diệp Phù Tô.

Sau khi nhìn thấy anh, cô thoáng hoảng hốt, sau đó lấy lại tinh thần ôm cánh tay Diệp Phù Tô, thân mật đi về phía anh.

Diệp Phù Tô sửng sốt, nhưng cũng thông minh không nói gì.

Lãnh Hoài Cẩn vừa quay người, liền thấy cô và Diệp Phù Tô thân mật đi về phía mình, ánh mắt dần dần tối sầm lại.

“Cô Diệp.” Anh lạnh lùng chào. Thẩm Vị Ương bình tĩnh nhìn anh, ánh mắt không chút sợ hãi: “Anh rể đến gặp tôi có chuyện gì sao? Anh thay mặt chị tôi xin lỗi à?”

Lãnh Hoài Cẩn hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tôi nghe nói tối qua cô không ở đây, mà đến nhà Diệp Phù Tô.”

tĩnh.

Ánh mắt lạnh lùng như băng của anh quét về phía Diệp Phù Tô.

Mặc dù Diệp Phù Tô đã mất trí nhớ nhưng anh ta vẫn là người thừa kế của gia tộc lớn, lúc này đối mặt với uy áp của Lãnh Hoài Cẩn cũng không rụt rè, mà rất bình

Thẩm Vị Ương cắt ngang bọn họ, châm chọc nhìn Lãnh Hoài Cẩn nói: “Tối qua không phải anh rể cùng chị gái tôi hưởng thụ đêm xuân sao? Sao anh lại còn quan tâm

tôi đến nhà ai?”

“Cô có mong đợi tôi và cô ấy sẽ làm chuyện gì tối qua không?” Anh nhìn cô hỏi, đôi mắt đen mờ mịt khiến người ta không thể biết chính xác anh đang nghĩ gì.

Thẩm Vị Ương ổn định tinh thần, nhìn anh cười nói: “Hai người là vợ chồng, xảy ra chuyện gì đó không phải rất bình thường sao? Hỏi tôi làm gì.”

Lãnh Hoài Cẩn vẫn nhìn chằm chằm cô, giống như muốn tìm cái gì đó qua thái độ của cô: “Nhưng trước đó cô đã uy hiếp tôi, bảo tôi đừng phát sinh quan hệ với cô

ãy.”

Vì vậy, anh đã nghe theo và thực sự không chạm vào Thân Khiết nữa.

Anh vẫn có thể phân biệt rõ ràng.

Ngay cả khi việc quá mức kỳ dị như những thứ như sức mạnh kỳ lạ này xảy ra, anh vẫn có thể đưa ra phán đoán của riêng mình.

Trong lòng Thẩm Vị Ương rất cảm động.

Nếu không phải giác quan bắt đầu suy yếu, bây giờ bọn họ đã nhận ra nhau rồi.

Nhưng bây giờ cô sắp trở thành người vô dụng, làm sao có thể lại liên lụy anh.

“Chỉ là nói đùa thôi mà anh rể, anh đừng nghiêm túc như vậy.” Cô đi tới cửa nhập mật mã muốn đi vào, ngăn cách khỏi anh để bản thân bình tĩnh lại.

Nhưng khi cô nhập xong mật khẩu, cô chợt phát hiện có gì đó không ổn, mà Lãnh Hoài Cẩn cũng nhíu mày cầm cổ tay cô, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm cô.

“Đây là sinh nhật của bốn đứa nhỏ, sao cô lại dùng cái này làm mật khẩu.”

Thẩm Vị Ương muốn thoát khỏi tay anh, nhưng càng giãy ra, anh càng siết chặt hơn, suýt chút nữa bóp nát cổ tay cô.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, tức giận nói: “Lãnh Hoài Cẩn, anh có ý gì đây?” Ánh mắt Lãnh Hoài Cẩn gần như nhìn thấu cả người cô: “Nếu như tôi nói, tôi tin những gì em nói lúc trước rằng em mới là Vị Ương, thì sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK