Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài dự đoán, lý do thật sự ẩn sâu bên trong.

Mặc dù đã đoán trước được sự hoang tưởng cố chấp của nhân cách phụ, nhưng khi nghe mấy chuyện rùng rợn như vậy Trác Thính Phong cũng cảm thấy sống lưng

lạnh toát.

Anh ấy nhìn Thẩm Vị Ương: “Tôi và Ủy Lan sẽ nhanh chóng hoàn thành phương án dung hợp nhân cách, nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải giúp anh ấy ổn định lại cảm xúc.”

“Vị Ương, tôi biết hiện giờ cô không thể chấp nhận được, thậm chí là rất tức giận, nhưng chị phải hiểu giờ A Cẩn chỉ là người bệnh mà thôi. So với nhân cách chính, nhân cách phụ là mặt ác trong con người anh ấy, có một số việc anh ấy không hề muốn làm, mà chính căn bệnh hiện tại ép anh ấy làm. Chị hiểu không?”

Thẩm Vị Ương biết Trác Thính Phong lo lắng, cô khẳng định: “Anh yên tâm, tôi sẽ không bỏ rơi anh ấy đâu, còn chưa nói tôi cũng có một phần trách nhiệm trong chuyện này. Hơn hết, tôi là vợ anh ấy, tôi sẽ không bỏ rơi chồng trong lúc anh ấy khó khăn nhất đâu.”

Có đôi khi cô không biết mình nên làm cái gì, nên đối mặt với mặt tính cách hoang tưởng, cố chấp và đáng sợ đó của anh thế nào. Nhưng cô có thể khẳng định, trước nay cô chừng từng có suy nghĩ muốn bỏ rơi anh.

Dù anh có biến thành thế nào cô cũng không buông tay.

Trác Thính Phong nhìn dáng vẻ kiên định của cô, bấy giờ anh ấy mới thấy nhẹ lòng: “Nghe được mấy lời này của chị tôi yên tâm rồi. Chị biết rồi đấy nên tốt nhất là chị đừng tìm anh ấy để đối chất về chuyện xảy ra với Tưởng Kiện hôm nay. Chị tự biết trong lòng là được rồi, sau này nhớ chú ý nhiều hơn để ngăn không cho anh ấy phạm phải

những sai lầm tương tự, chứ giờ mà ầm ĩ lên chỉ càng kích động anh ấy thôi.”

Thẩm Vị Ương gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ không cãi nhau với anh ấy.”

Dựa theo tính hoang tưởng cố chấp của nhân cách phụ, dù cô có đối chất với anh cũng chẳng được lợi lộc gì, ngược lại sẽ khiến tâm trạng anh thêm tồi tệ, cảm xúc

không được ổn định.

Trác Thính Phong: “Chị hiểu được là tốt, thật ra ngoài việc tới bệnh viện để làm trị liệu dung hợp nhân cách, chị có thể thử thuần hóa anh ấy. Nếu loại bỏ được mặt ác

của nhân cách phụ, ít nhiều gì cũng có lợi cho quá trình trị liệu kế tiếp.”

“Thuần hóa?”

Thẩm Vị Ương nhìn Trác Thính Phong bằng vẻ mặt khó hiểu, lặp lại câu nói vừa rồi. Điều đầu tiên cô nghĩ tới là hình ảnh thuần hóa động vật nhỏ.

Nhưng Lãnh Hoài Cẩn có phải loài động vật nhỏ không? Hiện giờ anh chính là con mãnh thủ nguy hiểm không biết khi nào sẽ vùng lên cắn người.

Trác Thính Phong lại gật đầu: “Đúng vậy, là thuần hóa. Nói đơn giản là chị hãy tìm cách để khiến anh ấy nghe lời chị, khi đó anh ấy sẽ không dám làm chuyện vô lý sau lưng chị nữa.”

Thuần hóa con người.

Liệu có dễ dàng như vậy không?

Sau khi lo liệu xong mọi việc trong bệnh viện, cô về nhà.

Vừa về đến nhà đã thấy Lãnh Hoài Cẩn đang ngồi trên thảm ngoài phòng khách chơi game.

Khi thấy cô về, anh lập tức buông máy game trong tay, bước tới ôm cô vào lòng, cúi người hôn cô: “Sao về muộn vậy? Người nhà họ Lãnh bắt nạt em sao?”

Cách anh sốt sắng mừng cô trở về khiến cô thấy mắc cười, trông không khác gì chú chó nhỏ đang chào mừng chủ nhân về nhà.

Cô thuận tay xoa đầu anh, khẽ nói: “Không sao, em chỉ tới đó thăm mấy đứa nhỏ thôi mà, chắc bà cụ Lãnh cũng không biết em tới nên không gây khó dễ gì.”

Trước đó cô không dám nói với anh về việc cô tới bệnh viện, vì sợ anh đòi đi theo, như vậy không tiện để nói chuyện dung hợp nhân cách với Trác Thính Phong.

Giờ lại biết thêm chuyện anh cổ vũ Tưởng Kiện nhảy lầu khiến cô càng thấy may mắn vì không dẫn anh đi cùng.

“Bọn nhỏ chơi game cũng tốt lắm đó, hay là lần sau anh chơi với chúng đi?”

Lúc được anh ôm vào phòng khách, cô nhìn lên màn hình TV to oành dường như chiếm hết diện tích bức tường.

Lãnh Hoài Cẩn ôm cô đến sofa, sau đó cúi đầu hôn cô, khi nghe cô nhắc tới mấy đứa nhỏ lại tỏ vẻ không vui: “Anh không muốn chơi với bọn trẻ, anh chỉ muốn chơi

mình em thôi.”

“Lãnh Hoài Cẩn, em vừa mới về, vẫn chưa tắm rửa gì đâu..” Bị anh chạm cô cảm thấy hơi ngứa, vội duỗi tay chống lên ngực hòng đẩy anh ra, ngỏ ý nhắc nhở anh không

được làm bậy: “Anh có thể đừng như cái máy làm tình vậy được không? Nghỉ một lát không được à?”

mà.”

“Anh đâu có làm bậy..” Anh nghiêng đầu, nhìn cô bằng đôi mắt ươn ướt đáng thương: “Anh chỉ đang thử ngửi trên người em có mùi tên đàn ông nào khác không thôi

Thẩm Vị Ương trố mắt nhìn, sau đó không nhịn được lại bật cười thành tiếng.

“Anh đúng là không khác gì chú chó nhỏ, còn tưởng làm gì nữa chứ, sao trên người em có mùi đàn ông khác được?”

Cô duỗi tay gõ nhẹ vào trán anh, sau đó chống những ngón tay ấy lên cái trán cao bóng kia đẩy anh ra.

“Đêm nay muốn ăn gì, để em nấu cơm.”

“Hôm nay anh ở nhà, không cần em nấu cơm, em chơi game đi, giải quyết ván đó giúp anh.”

Anh kéo cô cô ngồi xuống sofa, khẽ hôn cô, sau đó nhét bộ điều khiển trò chơi vào tay cô.

Thẩm Vị Ương cảm nhận được vị ngọt sục sôi trong lòng mình, sau khi nhận bộ đồ chơi cô chủ động hôn lên mặt anh: “Cảm ơn chồng.”

Lãnh Hoài Cẩn khẽ xoa tóc cô, sau đó đi vào phòng bếp nấu cơm.

Lúc này khuôn mặt Thẩm Vị Ương dần khôi phục biểu cảm phức tạp.

Nếu anh không cố chấp rồi làm những chuyện đáng sợ sau lưng cô thì thật tốt biết bao.

Cũng may là lần này Tưởng Kiện không xảy ra chuyện gì, nếu anh ta nhảy xuống đó thật thì tội của anh sẽ rất nghiêm trọng.

Anh chỉ sai đường cho Tưởng Kiện là xuất phát từ mục đích muốn giúp cô, hay là vì biết cô giúp Tưởng Kiện nên ghen tuông muốn loại bỏ mối hiềm nghi đó?

Dù là lý do nào cô cũng không thể chấp nhận được.

Nhớ lại khi đó, lúc trong phòng anh nói anh không muốn trở về nhân cách chính, nhưng có thể dùng phương thức khác để giúp cô, trái tim cô như rơi vào hầm

băng.

Cô không thể để tình yêu của anh trở thành lý do khiến anh đi tổn thương người khác.

“Chồng à, ngày mai đi thăm Tưởng Kiện với em đi.”

Sau khi vào phòng bếp, Thẩm Vị Ương nhìn dáng vẻ bận rộn của người đàn ông, cô đi tới ôm anh từ phía sau, khẽ dụi mặt vào tấm lưng rộng lớn của anh.

Lãnh Hoài Cẩn không có phản ứng gì với cái tên Tưởng Kiện, anh hỏi lại với điệu bộ vô cùng bình tĩnh: “Tưởng Kiện là ai?”

Thẩm Vị Ương cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, nhìn anh nói như bình thường: “Là người mới nhảy lầu ngày hôm qua, tình trạng sức khỏe của mẹ cậu ta không được tốt, đang phải nằm viện, vậy mà giờ cậu ta lại gặp chuyện này, thật sự quá đáng thương. Em là cấp trên của cậu ta, em cần phải đi thăm cậu ta.”

“Lúc trước, khi anh bị thương rồi hôn mê nằm một chỗ, khi đó em thật sự sợ mình sẽ mất anh, bởi trên đời này anh là người quan trọng với em nhất. Cho nên em hiểu

cảm giác hiện giờ của Tưởng Kiện, đó cũng là lý do em dốc hết mình giúp cậu ta.”

“Anh là người quan trọng với em nhất trên đời này sao?”

Bấy giờ Lãnh Hoài Cẩn mới phản ứng lại, quay đầu nhìn cô hỏi với điệu bộ vừa mừng vừa ngạc nhiên, trông hệt như một đứa trẻ vừa được người ta cho kẹo.

Thẩm Vị Ương gật đầu, không hề che giấu việc cô trân trọng anh nhường nào: “Đương nhiên, với em không ai quan trọng bằng anh hết, cũng như với Tưởng Kiện không ai quan trọng bằng mẹ cậu ta.”

Câu trước câu sau cô liên tục đề cập đến Tưởng Kiện khiến Lãnh Hoài Cẩn có chút không vui.

“Thổ lộ với anh sao lại nhắc đến tên người đàn ông khác?”

Anh nhíu mày nhìn cô.

Rất bất mãn.

Cực kỳ bất mãn.

Thẩm Vị Ương xấu hổ, cô thật sự cạn lời.

Đâu phải cô đang thổ lộ lòng mình hay gì đâu, cô chỉ muốn giải thích rõ ràng với anh là hiện giờ Tưởng Kiện đang khó khăn tới mức nào, hy vọng anh có thể cảm thông

với người khác, đừng dùng thái độ phản xã hội như vậy nữa.

Nhưng có lẽ cô sai rồi.

Đầu óc người đàn ông này lúc nào cũng ngâm trong dấm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK