Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Biên Mục Dã dắt đứa bé đi vào phòng bệnh thì thấy trên mặt Hứa Chiêu Hi quấn rất nhiều băng gạt.

Anh ta nhớ tới trước đây không lâu, lúc anh ta ôm Hứa Chiêu Hi rời khỏi nhà đã thấy mặt cô ấy đầy vết thương.

Bố mẹ đối xử tệ với cô ấy tệ như vậy có khi nào là vì đứa con này hay không.

Chuyện chưa lập gia đình đã sinh con đối với mỗi một cô gái mà nói đều là tổn thương vô cùng lớn. Năm đó, dưới hoàn cảnh gia đình như vậy, sao cô ấy có thể đẻ con

rồi nuôi lớn nó như vậy…

“Anh Biên.”

Hứa Chiêu Hi không ngờ vừa mở mắt đã gặp Biên Mục Dã. Cô ấy có chút ngại ngùng gọi tên anh rồi im lặng không nói.

Biên Mục Dã thoát ra khỏi vòng suy nghĩ của bản thân, hồi phục tinh thần, nhìn cô ấy giải thích: “Là do Vị Ương tới thăm cô, nghe tiếng gõ cửa của Viễn Viễn mới biết cô xảy ra chuyện, sau đó gọi tôi tới giúp.”

Nghe thấy tên của Thẩm Vị Ương, tâm trạng Hứa Chiêu Hi rõ ràng đã xấu hơn một chút: “Quan hệ của cô ấy với đoàn phim của anh là như thế nào vậy?”

Cô ấy đã từng tôn thờ Thẩm Vị Ương như thần tượng.

Nhưng bây giờ xem ra, Thẩm Vị Ương với chuyện bản quyền có quan hệ rất lớn với nhau.

Không thể nào chỉ vì là bạn của Biên Mục Dã mà cô lại nhúng sâu vào chuyện bản quyền như thể được.

Chuyện Thẩm Vị Ương chính là Tiểu Thất chắc chắn không còn giấu được bao lâu nên Biên Mục Dã không giấu Hứa Chiêu Hi nữa mà nói thẳng cho cô ấy biết luôn

Thẩm Vị Ương chính là biên kịch Tiểu Thất.

Hứa Chiêu Hi nghe xong thì im lặng, hai tay siết chặt lại.

Biên Mục Dã sợ cô ấy nghĩ nhiều, giải thích thay Thẩm Vị Ương: “Thật ra cô ấy có cho người bảo vệ cô, chuyện bản quyền bên cô làm như thế là quá đáng, đoàn phim của chúng tôi cũng chỉ đang bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mình mà thôi, cô đừng bực mình như thế.”

“Cho nên anh Biên đây cảm thấy tôi đang tự làm tự chịu, tôi đáng bị cuốn vào cái chuyện hư hỏng này của mấy người hay sao?” Hốc mắt Hứa Chiêu Hi đỏ bừng, ngẩng

đầu lên nhìn anh ta: “Có phải các người còn đi điều tra tôi, biết chuyện tôi đã nhường bản quyền lại cho mẹ sau đó dùng chút thủ đoạn này giành lấy bản quyền đúng

không?”

Biên Mục Dã cũng bực mình: “Như vậy thì làm sao, chuyện này vốn dĩ là bên nhà cô sai. Đoàn phim chúng tôi đã mua bản quyền rồi, là do bên nhà cô lật lọng, chẳng lẽ chúng tôi không nên bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mình hay sao? Vâng, đúng là cô có nỗi khổ của riêng cô. Trên đời này có rất nhiều người đáng thương như thế, mình

không có bản lĩnh nên bị chính người nhà ức hiếp. Nhưng đây là chuyện của cá nhân cô, có liên quan gì tới tôi à? Hứa Chiêu Hi, đoàn phim chúng tôi chỉ cân nhắc xem làm

sao để giành lại bản quyền, chuyện sống chết của cô không liên quan chút gì tới chúng tôi cả!”

“Cút ra ngoài, đi ra ngoài!”

Lời của Biên Mục Dã như con dao máu, từng chữ từng từ đâm vào lòng Hứa Chiêu Hi, cuối cùng làm cô ấy không nén được lửa giận mà chỉ thẳng ra ngoài cửa phòng

bảo anh ta cút đi.

Biên Mục Dã cũng đang bực mình, đạp cửa đi ra.

Đúng là vì lấy lại bản quyền mà bọn họ đã làm nhiều chuyện không hề vinh dự chút nào. Nhưng mà cũng không tính là có lỗi với Hứa Chiêu Hi mà.

Nếu ngay từ đầu Hứa Chiêu Hi có bản lĩnh, có cố gắng thì đoàn làm phim của bọn họ cũng không phải dính vào kiện cáo bản quyền kiểu này.

Nếu không phải do hôm nay Vị Ương phát hiện kịp thời thì không biết cô ta còn phải ngất ở trong phòng đến lúc nào. Bây giờ được bọn họ cứu, tỉnh lại không những

không biết cảm ơn mà còn quay sang trách móc bọn họ.

“Mẹ nó!”

Tiếng đá cửa rời đi của Biên Mục Dã dọa Hứa Trí Viễn sợ hết hồn, sợ hãi đi tới bên cạnh giường bệnh của Hứa Chiêu Hi ôm lấy cô.

Hứa Chiêu Hi ôm con trai vào lòng, nước mắt rưng rưng, giọng nói dịu dàng: “Viễn Viễn đừng sợ nhé, không có chuyện gì đâu, có mẹ ở đây rồi.”

Hứa Trí Viễn sợ hãi ôm chặt lấy cánh tay của mẹ: “Mẹ ơi, mẹ dọa Viễn Viễn sợ muốn chết. Nếu không phải có cô Vị Ương thì Viễn Viễn cũng chẳng biết phải làm sao

nữa.”

Nhắc tới Thẩm Vị Ương, ánh mắt của Hứa Chiêu Hi có hơi thay đổi, nhưng cô ấy không nói gì mà chỉ đưa tay lên xoa đầu an ủi con trai.

Thẩm Vị Ương rời khỏi bệnh viện, đi về nhà, Liễu Hoài Xuyên nhắn lại nếu có tin gì sẽ báo cho cô sau, giờ cô đang có bầu không thích hợp đi lại nhiều.

Có vẻ như sau khi mang thai, cô ấy thuộc nhóm người có nguy cơ cao như vậy, mọi người xung quanh còn khẩn trương hơn cả cô nữa.

Thẩm Vị Ương nghĩ nghĩ lại thấy buồn cười.

Nhưng mà còn chưa chờ được điện thoại từ Liễu Hoài Xuyên thì Lộ Ôn Châu đã gọi tới.

Thẩm Vị Ương tưởng anh ta biết chuyện của Hứa Chiêu Hi nên gọi điện tới hỏi han, ai ngờ vừa bắt máy thì nghe anh ta nói: “Lần đầu tiên tôi nghe thấy có chuyện biên kịch tự bỏ tiền vào đoàn phim. Cô Thẩm, cô cũng có bản lĩnh đấy.”

Thẩm Vị Ương cau mày: “Phiền đạo diễn Lộ nói cho rõ ràng.”

Sau lưng cô bây giờ có vốn nhất chính là nhà họ Lãnh và nhà họ Lục. Nhưng bây giờ Lãnh Hoài Ẩn đã bị chuyển xuống cơ sở, Lục Vân Sâm thì đang lo chuyện tổng tuyển cử Tổng thống, làm gì có thời gian rảnh rỗi mà đi đầu tư cho cô.

Lộ Ôn Châu cười nhạt nói: “Cô Tôn không chỉ mang vốn đầu tư tới còn dẫn theo hai biên kịch phụ, nói là sợ cô Thẩm mệt mỏi nên dẫn đến cho cô hai trợ thủ. Cô Tiểu Thất à, bây giờ trong đoàn phim chúng ta có hơn hai mươi biên kịch, cô vẫn thấy chưa đủ nhiều à?”

“Cô Tôn nào cơ? Lộ Ôn Châu anh..” Thẩm Vị Ương vừa định phản bác lại thì giây sau đã sực nghĩ đến “cô Tôn” nào: “Cô Tôn mà anh nói là Tôn Phỉ Phỉ đúng không?”

Lộ Ôn Châu không nóng không lạnh trêu ngược: “Cô Tiểu Thất, không cần phải diễn nữa

Nói xong anh ta lập tức cúp điện thoại.

Thẩm Vị Ương:

Quả nhiên là ấn tượng ban đầu vô cùng quan trọng, thành kiến của một người quả thực rất khó loại bỏ.

Người ôn hòa như Lộ Ôn Châu mà còn làm khó cô như thế này, tất cả đều là vì những thứ không trong sạch trước đây gây ra.

Vừa hay đề cương kịch bản ngày mai cần được quyết định, cô đến đoàn phim chút vậy.

“Cô Thẩm, cô Năm tới.”

Thẩm Vị Ương đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, đang định lên lầu tắm rửa nghỉ ngơi một chút thì thím Trương đi tới thông báo cho cô là Lãnh Hoan tới.

Thẩm Vi Ương cảm thấy đầu mình lại càng đau hơn.

Mọi chuyện hôm nay còn chưa đủ khiến cô đau đầu hay sao?

Thậm chí, nếu như Lãnh Linh Lung tới góp vui thì còn đó một chút, cô cũng không cần phải tỏ ra hòa nhã gì mà thẳng tay đuổi người đi luôn.

Nhưng Lãnh Hoan thì không được. Lãnh Linh Lung rõ ràng không thích cô, tất nhiên cô có thể ăn miếng trả miếng, nhưng thái độ của Lãnh Hoan với cô thì khác vi diệu.

Bình thường tốt thì tốt thật, nhưng một khi đã nhắm vào cô thì cô ta tuyệt đối sẽ không buông tha một cách dễ dàng.

Chị em nhà họ Lãnh đều là hoa hồng có gai, người này so với người kia đều không dễ sống chung.

“Chị dâu, chị mang thai lâu thế rồi mà em chưa qua thăm hỏi chị lần nào. Hôm nay em mới tới chắc chị sẽ không trách em là không biết lễ phép đâu đúng không ạ?

Lãnh Hoan cười nói mang một đống thuốc bổ đi vào.

Không ai đánh kẻ đang cười, tất nhiên Thẩm Vị Ương cũng phải dịu dàng lại.

“Tất nhiên là không rồi, em còn có lòng sang đây thăm chị đã tốt rồi.”

Cô bảo thím Trương ra giúp Lãnh Hoan để đồ lên bàn, sau đó kéo cô ta ngồi xuống ghế salon.

“Nào, ngồi xuống đây, cảm ơn em đã mang nhiều đồ như thế sang đây, chị cũng không từ chối ý tốt của em ha.”

Mấy thứ này đối với Lãnh Hoan mà nói chẳng thấm vào đâu. Cô từ chối cũng không có ích gì, không bằng cứ tỏ ra thân mật một chút mà nhận lấy.

Hơn nữa trực giác của cô bảo rằng Lãnh Hoan có chuyện cần nhờ cô.

“Chị dâu, chị là người thẳng thắn, em cũng không giấu giếm, có chuyện nói thẳng luôn.” Lãnh Hoan thấy Thẩm Vị Ương không từ chối quà mình mang sang thì cũng bớt

do dự hơn một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK