Thế nhưng việc không yêu Khương Niệm Đồng cũng không phải là lỗi sai của Lãnh Hoài Cẩn.
Tất cả chỉ có thể nói là vận mệnh.
“Sau khi A Diên trở lại Đế Đô thì giao cho tôi chăm sóc đi. Tôi là dì của con bé, chăm sóc con bé cũng là việc nên làm.”
Cô ấy kìm nén nước mắt nói với Lãnh Hoài Cẩn.
Lãnh Hoài Cẩn không đồng ý. “Tôi đã nuôi lớn con bé như con gái ruột. Mặc kệ rốt cuộc con bé có thân thế gì, con bé vẫn là con gái của tôi, cũng giống như Y Y
vậy.”
“Khương Niệm Oản, nếu cô thật sự muốn tốt cho A Diên, thì không cần kích động con bé. Bây giờ con bé chỉ mới tám tuổi, khả năng tiếp nhận của trẻ con có giới hạn.
Trước đó, lúc nói với con bé Hà Sở không phải mẹ của nó, Khương Niệm Đồng mới là mẹ của nó, con bé đã cảm thấy rất khó hiểu. Nếu như lúc này cô lại nói cho con bé biết
bố của con bé cũng không phải là người bố thật sự của nó, cô chú vẫn luôn nuôi nấng nó cũng không phải cô chú ruột, vậy thì con bé là một người không có người thân. Cô muốn trong lòng con bé nghĩ như thế nào đây?”
Lãnh Diên là do anh một tay nuôi nấng. Lúc con bé mới ra đời, Vị Ương cũng vừa rời khỏi anh không lâu. Nếu như không phải lúc ấy anh cho rằng cô bé là sinh mạng nhỏ mà anh cả để lại cần được chăm sóc, thì anh vốn dĩ không có khả năng chống đã chờ đến ngày Vị Ương trở về, e rằng từ lâu đã mất hết niềm tin đi theo Vị Ương luôn
rôi.
Lúc đó anh đã xem cô bé như con gái của anh và Vị Ương để nuôi dưỡng, tính cách và sở thích của cô bé vậy mà dần dần càng ngày càng giống với anh, hai người
hoàn toàn giống như là bố và con gái ruột.
Chính vì thế nên anh mới có thể hiểu rõ Lãnh Diên hơn cả Khương Niệm Đồng.
Cô bé còn nhỏ như vậy, sẽ không tiếp nhận được nhiều đả kích.
“Cô và A Diệp sớm muộn cũng sắp kết hôn, sau này cũng sẽ là người nhà họ Lãnh. Cô muốn nuôi A Diên chẳng qua cũng giống như nuôi dưỡng con bé ở nhà họ Lãnh. Nếu đã như vậy, chi bằng cứ duy trì tình trạng như hiện giờ, không nên phá võ nó, để A Diên vẫn sống với tôi và Vị Ương.”
Lãnh Hoài Cẩn không muốn để cho một đứa trẻ còn nhỏ như Lãnh Diên phải chịu tổn thương hai lần.
“Còn về Vị Ương, cô ấy không phải là người hẹp hòi. Trước khi Khương Khương ra đi, Vị Ương cũng đã từng đi thăm Khương Khương và đồng ý với cô ấy rằng sẽ chăm sóc cho Lãnh Diên thật tốt.”
Khương Niệm Oản sững sờ: “Chị tôi nhờ cô ấy chăm sóc A Diên?”
Lãnh Hoài Cẩn: “Lần ích kỷ duy nhất của cô ấy chính là vì con gái của mình, bởi vì cô ấy cũng biết A Diên không thể chịu nổi quá nhiều đả kích.”
Khương Niệm Oản cảm thấy hơi khó hiểu: “Thế nhưng chị ấy lại nói cho anh thân thế thật sự của A Diên.”
Lãnh Hoài Cẩn: “Chuyện này cũng không có gì mâu thuẫn. Đợi đến lúc A Diên lớn lên, đương nhiên cũng nên tìm lúc thích hợp nói cho con bé biết về thân thế của mình,
đến lúc đó lựa chọn ở lại nhà họ Lãnh hay là sống cuộc sống của người bình thường đều do bản thân con bé quyết định.”
Nhà họ Lãnh không phải gia đình bình thường. Thiếu gia tiểu thư sinh ra từ nhà họ Lãnh, phía sau sự vinh quang trước mặt người khác đều là các loại thử thách mài giũa, chưa nói đến việc còn phải đảm đương các loại trách nhiệm. Nếu như ở trong Ám Dạ, còn phải dùng mạng để giành được địa vị và sự tôn trọng. Khương Niệm Đồng không muốn con gái mình phải sống cuộc sống khổ sở như vậy, cho nên bèn để lại đường lui cho con gái mình, nói với anh về thân thế thật sự của cô bé.
Cho dù cả đời con gái cô ấy chỉ là người bình thường, cũng tốt hơn là sống ở trên mũi đao đến hết đời.
Chỉ là cô ấy vừa muốn bảo người ta nuôi con gái mình, vừa không muốn tương lai con gái mình phải dốc sức vì người ta, như vậy quả thật có hơi ích kỷ.
Khương Niệm Oản cũng cảm thấy hơi có lỗi thay cho cô ấy.
“Chị của tôi, chị ấy chỉ là muốn A Diên sống tốt hơn một chút. Anh, anh không cần.”
“Tôi đã nói rồi, bất luận như thế nào, tôi đều đối xử với A Diên như con gái ruột của mình.
Lãnh Hoài Cẩn cắt ngang lời cô, thấy hiện trường đã thu dọn gần xong liền chuẩn bị trở về.
tốt.”
“Chuyện hôm nay sau này cũng không cần nhắc lại nữa. Nếu cô thật sự yêu thương con bé, thì nên duy trì tình trạng hiện giờ, bảo con bé hãy tiếp tục sống cho
Khương Niệm Oản không nói gì, nhìn anh lên xe rời đi.
Những lời cảm kích mà nói nhiều rồi cũng đều là vô ích.
Người như Lãnh Hoài Cẩn cũng sẽ không để sự cảm kích của cô.
Sau này cô và Lãnh Diệp cố gắng sống tốt, ở nhà họ Lãnh giúp đã bọn họ cùng trông nom A Diên là được.
Thế nhưng lúc này bọn họ ai cũng không ngờ, A Diên đã không thể trở về nhà họ Lãnh được nữa.
Sau khi Lãnh Hoài Cẩn về đến nhà tắm rửa xong mới lên giường ôm lấy Thẩm Vị Ương cùng cô ngủ tiếp một lát.
Cô ngủ rất sâu, lúc anh ôm cô, cô cũng chỉ tìm một chỗ thoải mái hơn để ngủ tiếp.
Có phải cơ thể của cô đã xảy ra vấn đề gì hay không?
Lãnh Hoài Cẩn có hơi lo lắng, tính cảnh giác của cô vẫn luôn rất mạnh.
Hay là do cô gần đây quá mệt mỏi.
Anh ngẩn người nhìn Thẩm Vị Ương đang ngủ say trong lòng mình, thế nhưng cô lại ngủ rất ngon, nhìn qua cũng không giống dáng vẻ xảy ra chuyện gì đó.
Mãi đến ngày hôm sau, lúc anh tỉnh dậy không chịu nổi cô đơn muốn hôn cô, vậy mà cô lại lập tức đẩy anh ra, chạy vào phòng vệ sinh nôn mửa.
Lãnh Hoài Cẩn“”
Ghét bỏ anh như vậy sao?
“Em cảm giác có thể là em mang thai rồi.”
Thẩm Vị Ương nôn khan một hồi, sau khi đánh răng xong thì đi ra, có hơi buồn bực nhìn Lãnh Hoài Cẩn bởi vì vừa nãy cô bị bản thân mình hôn, mà suýt chút nữa thì
nôn ra mà buồn bực nói.
Ánh mắt phiền muộn của người đàn ông hơi sáng lên, lập tức bất ngờ vui mừng bước xuống từ trên giường, nhanh chóng đi về phía trước đã lấy bả vai cô kích động hỏi: “Thật sao? Thật sự có rồi sao?”
Thẩm Vị Ương gật đầu: “Chắc là vậy rồi, trước đó lúc ở Tuyết Sơn, em vẫn luôn cảm thấy buồn nôn. Tính đến bây giờ, đã hai ba tháng không có kỳ kinh nguyệt như thường lệ.”
“Anh gọi Khương Niệm Oản đến kiểm tra cho em một chút.” Lãnh Hoài Cẩn kích động nhìn cô, không biết phải nói gì, sau khi kịp phản ứng lại lập tức muốn gọi điện thoại cho Khương Niệm Oản.
Thế nhưng anh bị Thẩm Vị Ương kéo lại: “Trước tiên không cần lộ liễu, đợi lát nữa tự anh đi mua que thử thai về để bản thân em thử trước đã, đợi đến lúc sau khi về
nước lại tìm bác sĩ kiểm tra.”
Hiện giờ bọn họ còn đang ở đất nước Y, bên nữ vương bệ hạ còn chưa có trả lời chắc chắn. Diệp Tu Ly cũng chưa bị xử tử, có quá nhiều biến số, lúc này tin tức cô mang
thai vẫn là càng ít người biết càng tốt.
Lãnh Hoài Cẩn suy nghĩ một hồi cũng thấy đúng. Mặc dù hôm qua bộ hạ tinh nhuệ cũ của Diệp Tu Ly đã bị anh giải quyết, thế nhưng khó tránh khỏi có cá lọt lưới. Trước
khi về nước, tin tức Vị Ương mang thai vẫn là không nên để cho bất kì người nào biết thì tốt hơn.
“Bây giờ anh sẽ đi mua liền cho em.” Anh nói xong thì buông cô ra, lập tức thay quần áo chuẩn bị ra ngoài: “Que thử thai nào cũng được sao? Cái này có chuẩn
không?”
Dáng vẻ cuống cuồng vội vàng của anh khiến Thẩm Vị Ương vừa nhìn liền cảm thấy buồn cười: “Nếu anh không yên tâm thì mua thêm vài cái. Trên đường đi lái xe cẩn thận, đừng quá gấp gáp.”
Lãnh Hoài Cẩn bị cô trêu chọc tới ngượng ngùng, sau khi thay quần áo rửa mặt xong liền chuẩn bị đi ra ngoài. Lúc Thẩm Vị Ương đang chuẩn bị ngủ tiếp một giấc thì
anh lại đột nhiên tiến tới.
Cô mở mí mắt hơi nặng, mơ hồ hỏi: “Lại làm sao vậy, quên bóp tiền rồi sao?”
Lãnh Hoài Cẩn lắc đầu, vừa ngồi xuống giường vừa lo lắng nhìn cô, hỏi: “Hay là em cùng đến bệnh viện với anh đi. Anh sẽ kêu người canh gác, sẽ không bị ai phát hiện đâu. Gần đây lúc muốn em đều không có cách nào kiềm chế, anh sợ làm tổn thương đến đứa trẻ.”
Lời như thế mà anh cũng có thể đàng hoàng trịnh trọng dùng dáng vẻ lo lắng nói ra như vậy, người này còn có chút liêm sỉ nào không?
Thẩm Vị Ương yên lặng kéo chăn che lên mặt: “Không cần, có sao hay không bản thân em biết rõ. Hiện giờ chỉ cần anh biết sau này không nên đụng vào em là được. Mau đi mua que thử thai đi. Có thai hay không có thai còn chưa có chắc chắn đâu.”