“Sao thế, đang nghĩ đến anh ta sao, chê anh là có EQ thấp à?”
ên cằm chợt đau đớn, Lãnh Hoài Cẩn nắm cằm cô, bất mãn ép cô nhìn mình.
Thẩm Vị Ương bị dáng vẻ giận dỗi này của anh chọc cười, lấy tay anh xuống hỏi: “Anh còn biết EQ thấp à?”
Lãnh Hoài Cẩn tỏ vẻ ông đây rất trâu bò nói: “Trình độ văn hóa thấp, đã thấy trên mạng rồi, anh ta nhất định không biết những từ mới này, đây chính là thứ anh lợi hại
hơn anh ta.”
וו
Thẩm Vị Ương không nhịn được cười: “Đúng vậy, anh lợi hại nhất, ngay cả loại từ này cũng biết.”
“Em đang cười nhạo anh, hử?”
Anh nhíu mày bất mãn nhìn dáng vẻ khen ngợi rất giả của cô.
Thẩm Vị Ương lập tức mím chặt miệng, có chút ngốc nghếch lắc đầu: “Không có, em rất sùng bái anh.” Lãnh Hoài Cẩn rất không vui: “Em chính là đang cười nhạo anh, em vẫn thích anh ta mà ghét bỏ anh.”
Lại vòng về vấn đề này rồi.
“Không có, em thích tất cả, anh biến thành cái dạng gì em cũng thích.” Cô đứng dậy dỗ dành vuốt tóc anh, tránh cho quan hệ khó lắm mới hòa hoãn của hai người lại giảm xuống điểm đóng băng, cô quyết đoán lựa chọn rời đi trước: “Em đi tìm bọn nhỏ đã, đến lúc ăn cơm rồi.”
“Thẩm Vị Ương, em đừng trốn tránh đề tài, em nói rõ ràng đi.”
Không đợi anh tức giận, cô liền cúi người hôn lên đôi môi mỏng của anh một cái, sau đó nhéo lỗ tai anh “hung tợn“cảnh cáo: “Giả vờ là một người EQ cao, đừng để anh trai em phát hiện manh mối, nếu bọn họ phát hiện, chúng ta không thể ở bên nhau đâu.”
Lỗ tai mẫn cảm nhất bị cô véo một cái, mặt Lãnh Hoài Cẩn đỏ giống như cua nấu chín, thoạt nhìn còn rất ngây thơ.
Lúc phản ứng lại muốn đuổi theo, Lục Vân Sâm vừa đi cho con bú trở về, trùng hợp nhìn thấy một màn em gái anh trêu chọc Lãnh Hoài Cẩn đến đỏ mặt tim đập.
Vừa ngồi xuống liền không chút lưu tình trêu chọc Lãnh Hoài Cẩn: “Thật đúng là không nghĩ tới, tổng giám đốc Lãnh còn có một mặt ngây thơ như vậy.”
Nhìn bóng lưng kẻ xấu xa kia vui vẻ rời đi, Lãnh Hoài Cẩn vừa tức giận vừa bất đắc dĩ: “Sao anh không nói em của anh quá lưu manh.”
Nhà họ Lục được xây theo phong cách kiến trúc kết hợp giữa Trung Tây, giống như một tòa thành lớn đồng thời vẫn giữ được phong cách Trung Quốc, sân cũng rất lớn, Thẩm Vị Ương không quen thuộc với nơi này lắm, đi một lát dường như đã lạc đường.
Sớm biết nên nhờ quản gia giúp đỡ tìm mấy đứa nhỏ, cũng không biết bọn trẻ đã đi đâu chơi rồi.
Ý thức được mình có thể bị lạc đường, Thẩm Vị Ương có chút đau đầu.
Nhưng lúc cô lấy điện thoại di động ra định gọi cho Lục Vân Sâm tới tìm mình thì hình như nghe thấy tiếng thét chói tai của một người phụ nữ truyền đến, nghe rất thống khổ.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Khoảnh sân bên này sẽ không nhốt người nào đó chứ?
Cô khẽ nhíu mày, tắt điện thoại di động, định theo âm thanh đi qua xem.
Nhưng đi vài bước, tiếng thét chói tai vừa rồi lại không còn nữa, giống như khi này chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
Sao có thể chứ.
Thật sự là ảo giác của cô sao?
“Cháu đang làm gì vậy?”
Đúng lúc này, giọng nói của một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện từ phía sau cô.
Dưới bầu không khí nặng nề, lại nghe thấy một người phụ nữ ở sau lưng kêu lên một tiếng, Thẩm Vị Ương bị hoảng sợ, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Đến khi quay đầu nhìn lại, cô mới phát hiện là bà Lục, mẹ Lục Vân Sâm, thím của cô.
Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm: “Bác.”
Bà Lục trời sinh lãnh đạm, không lạnh không nóng nhìn cô hỏi: “Cháu ở đây làm gì?”
Đối mặt với trưởng bối lạnh lùng như vậy, Thẩm Vị Ương không biết nên ở chung thế nào, có chút lúng túng giải thích: “Cháu tìm bọn nhỏ ăn cơm, không biết bọn nhỏ đã đi đâu chơi rồi.”
Bà Lục thờ ơ nói: “Bọn nhỏ đã được quản gia gọi đi ăn cơm rồi.”
Thẩm Vị Ương: “Thì ra là vậy, vậy bây giờ cháu cũng đi ăn cơm đây.”
Bà Lục gật đầu, sau đó xoay người dẫn đường: “Đi thôi.”
Thẩm Vị Ương đành phải đi theo, không quan tâm tiếng thét chói tai vừa nghe được là thật hay giả.
Tuy nói cô là cháu gái nhà họ Lục, nhưng cô không lớn lên ở đây, dù sao cũng cách một tầng, có một số việc không nên hỏi quá nhiều.
Lúc trở lại nhà chính, bọn nhỏ quả nhiên đều ở đây, chơi đùa với cậu em nhỏ.
“Mẹ, em trai thật đáng yêu, Y Y khi còn bé cũng đáng yêu như vậy sao?”
Y Y thấy Thẩm Vị Ương tiến vào, liền kéo tới thăm em trai.
Mộ Thanh Hoan và Lục Vân Sâm đều là bố mẹ có nhan sắc cao, sinh ra đứa bé sao có thể không đáng yêu được chứ?
Thẩm Vị Ương dùng đồ chơi nhỏ trêu chọc đứa bé, đứa bé liền cười khanh khách, nhìn qua cực kỳ đáng yêu.
“Em trai rất đáng yêu, Y Y khi còn bé cũng đáng yêu như cậu bé vậy.”
Lúc trước khi cô mang theo bốn đứa con của bọn họ, cho dù có bảo mẫu chăm sóc, cô cũng cảm thấy rất mệt mỏi nhưng chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của bọn nhỏ, cô cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Chỉ có hi vọng vào tương lai, mới có thể có động lực sống sót trong hoàn cảnh cực kỳ khó khăn.
Bọn nhỏ chính là trụ cột tinh thần của cô.
“Bố, bố không hôn mẹ sao?”
Đôi mắt to của Y Y đảo quanh, kéo Lãnh Hoài Cẩn lại đây.
Lãnh Hoài Cẩn rất không thích bốn tiểu quỷ này.
Nhưng lúc Y Y lôi kéo bàn tay to lớn của anh, anh lại cảm thấy rất lạ, như huyết mạch toàn thân đều bắt đầu khởi động.
Đây là con gái huyết mạch tương liên với anh sao?
Cúi đầu nhìn cô nhóc xinh đẹp như búp bê này, anh cảm thấy trái tim mình bị một thứ mềm mại nhẹ nhàng đánh trúng, khiến anh thật muốn nâng niu che chở trong
lòng bàn tay.
Không, không đúng.
Cô bé không phải là con của mình.
Cô bé là của Vị Ương và người đàn ông anh ghét nhất.
Bọn họ sẽ cướp Vị Ương khỏi anh.
“Buông ra!”
Bất ngờ không kịp đề phòng, Lãnh Hoài Cẩn hất tay cô bé, duy trì khoảng cách với cô bé.
Dù sao Y Y cũng chỉ là một đứa nhỏ sáu tuổi, đột nhiên bị hất một cái, lập tức ngã xuống đất.
Giờ khắc này, thế giới đều im lặng.
Đến khi Thẩm Vị Ương phản ứng lại liền lập tức xông đến ôm Y Y từ trên mặt đất lên, cũng dưới cơn giận dữ đẩy Lãnh Hoài Cẩn đang muốn đó đứa bé dậy: “Đừng đụng
vào con bé!”
Trong phút chốc, ánh mắt cô nhìn anh tràn đầy đề phòng, thậm chí là chán ghét.
Mọi thứ chung quanh đều yên tĩnh, trong mắt anh chỉ có người phụ nữ ôm đứa nhỏ tràn ngập đề phòng và tức giận với anh.
“Em có ý gì, sợ anh thương tổn con gái của em sao?”
Anh nắm chặt hai đấm, nhẫn nhịn tâm tình nhìn cô tức giận nói.
Thẩm Vị Ương ngẩn ra, rất nhanh phản ứng lại, sau khi đó Y Y liền đứng dậy nắm lấy cánh tay trấn an anh: “A Cẩn, anh đừng hiểu lầm, con bé cũng là con gái anh, em biết anh sẽ không làm tổn thương con bé.”
“Vừa rồi chỉ là…em chỉ là…chỉ là quá lo lắng, không có ý khác.”
“Buông ra.”
Anh rũ mắt nhìn bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình, giọng nói lạnh lẽo như băng cứng phủ đầy sương giá.