Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Thẩm Vị Ương nhìn thấy tin Lãnh Linh Lung tiếp quản Lãnh Thị trên mạng, cả người hoàn toàn sững sờ, thậm chí còn tự hỏi liệu mình có đọc nhầm không, cô đeo

Anh vào đọc lại tin tức nhiều lần, sau đó đọc kỹ lại lời tuyên bố của phía chính phủ hơn chục lần nữa.

Nhưng đó là sự thật.

Lãnh Linh Lung thực sự đã thay thế Lãnh Hoài Cẩn tiếp quản Lãnh Thị.

Tại sao, tại sao lại như vậy?

Cô nắm chặt điện thoại, muốn tìm một người biết rõ mọi chuyển để hỏi rõ xem chuyện là như thế nào.

Nhưng cuối cùng không thực hiện được một cuộc gọi nào.

Không có tư cách.

Bây giờ cô có tư cách gì mà đi hỏi chuyện anh.

Chuyện bạo lực mạng ở cổng đoàn làm phim lần trước cũng đã trôi qua hơn một tháng, hơn một tháng qua, cô vừa sợ vừa mong.

Sợ Lãnh Hoài Cẩn sẽ lại đến tìm cô, nhưng cô cũng mong anh đến tìm cô.

Bây giờ thị giác và thính giác của cô ngày càng kém đi, cô nghĩ, nếu trước khi cô hoàn toàn mất đi thính giác và thị giác, có thể nhìn thấy anh, nghe giọng nói của anh thì có chết cũng không tiếc.

Nhưng cô không đợi được, hơn một tháng trời mưa triền miên, cô lại tự an ủi mình, chắc là vì mưa chắn đường nên anh không đến được.

Không đến cũng không sao, để trái tim vốn đã như tro tàn của cô sẽ không dao động nữa.

Chỉ là tại sao, tại sao thứ chờ được lại là tin anh mất đi quyền quản lý Lãnh Thị.

Có phải Thân Khiết lại nhúng tay vào, hợp tác với Lãnh Linh Lung tính kế anh ư?

Cô đứng dậy khỏi chiếc sô pha mới mua, mặc quần áo định đến đoàn phim một chuyến.

Vai diễn của cô không nhiều lắm, cũng đã đóng máy rồi, vì trước đó từng bị người khác lén vào nhà đặt đồ hãm hại nên cô dùng tiền thu lao đóng phim thanh toán tiền

cọc trước, mua bìa cứng mới cho phòng, ít nhất có cảm giác tương đối an toàn hơn so với căn hộ cũ nát trước đó.

Mấy ngày trước đã bắt đầu phát sóng trực tiếp nên có chút thành tựu, sau này kiếm đủ tiền trả khoản vay mua nhà thì sẽ ở lại trong căn nhà nhỏ này đến cuối đời. Chỉ hy vọng không mù nhanh quá

“Chiêu Chiêu, sao hôm nay cô lại tới đây?”

Lộ Ôn Châu quay xong, lúc thấy Diệp Chiêu Chiêu đang đợi anh ấy thì hơi sửng sốt chút.

“Muốn ký bộ phim tiếp theo của tôi chứ?”

Anh ấy có chút mong đợi nhìn cô.

Ngày cô đóng máy anh ấy đã từng nói chuyện này với cô, nhưng Diệp Chiêu Chiêu chỉ bảo một câu là cần suy xét lại rồi sau đó không nghe thấy gì nữa.

Anh nghĩ hôm nay cô đến để cho anh ấy một câu trả lời.

Lộ Ôn Châu đối xử với cô không tồi, Thẩm Vị Ương không muốn làm chậm trễ công việc của anh ấy.

“Đạo diễn Lộ, tình trạng cơ thể tôi bây giờ không tốt lắm, không đóng bộ nào tiếp được, tĩnh dưỡng xong rồi mới tính tiếp.”

Lộ Ôn Châu sững người một lúc, sau đó nhìn mắt cô đeo kính nói: “Thị lực có vấn đề sao? Mấy ngày trước quay xong tôi nhận ra hình như thị lực của cô có vấn đề, chuyện như nào thế?”

Nếu bị cận thì đeo kính là được rồi.

Nhưng Thẩm Vị Ương rõ ràng không ở trong tình trạng này.

Ngay cả khi bây giờ cô đeo kính, anh ấy vẫn cảm thấy hình như cô không nhìn rõ lắm.

Thẩm Vị Ương không ngờ kỹ năng quan sát của Lộ Ôn Châu lại lợi hại như vậy, cô ngẩn ra một lúc rồi cười nói: “Vấn đề thị lực cũng coi như biến chứng ấy mà, chắc không sao đâu.”

gì.

Cô nói một cách bình tĩnh, nhưng Lộ Ôn Châu vẫn rất lo lắng.

Ngoài việc cô là nữ chính trong bộ phim mà anh ấy tâm huyết, cô còn là người bạn đầu tiên anh ấy kết giao sau khi trở về nước, anh ấy không mong cô xảy ra chuyện

“Tôi đưa cô đến bệnh viện gặp bác sĩ, đúng lúc hôm nay Tưởng Gia Tân cũng muốn đi thăm Lãnh Hoài Cẩn, bên anh ấy chắc là có bác sĩ giỏi, có thể dẫn cô đi làm quen

một chút.”

Thẩm Vị Ương kinh ngạc: “Lãnh Hoài Cẩn nằm viện sao?”

Lộ Ôn Châu gật đầu: “Cô còn chưa biết sao? Mà tin này chỉ có bên trong nhà họ Lãnh biết, Gia Tân mà biết thì chắc là do Yến Hồi lõ miệng.”

Thẩm Vị Ương gặng giọng hỏi: “Tại sao lại nằm viện, bị bệnh gì vậy?”

Lộ Ôn Châu lắc đầu nói: “Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, nhưng lúc Gia Tân xin tôi nghỉ phép thì có nói ra một câu, hình như hôn mê hơn một tháng rồi chưa tỉnh ”

Hôn mê hơn một tháng?

Tại sao lại như vậy, đây là bệnh gì mà kỳ quái như vậy?

Cô nhớ rõ trước đây sức khỏe của A Cẩn rất tốt mà

Khuôn mặt cô tái nhợt nhìn Lộ Ôn Châu hỏi: “Đạo diễn Lộ, anh có thể đưa tôi đi cùng không?”

Lộ Ôn Châu hơi rối: “Tôi chỉ muốn đưa cô đi tìm bác sĩ giỏi, nhưng đối với bên Lãnh Hoài Cẩn, mỗi lần diễn xong có thời gian thì bà xã anh ấy đều đến bệnh viện chăm

sóc anh ấy, tôi cảm thấy cô vẫn nên..”

Thẩm Vị Ương biết Lộ Ôn Châu thật sự coi cô là bạn bè, nhưng quan hệ giữa cô và Lãnh Hoài Cẩn cũng thật sự không rõ không ràng.

Lộ Ôn Châu không muốn đưa cô đến gặp Lãnh Hoài Cẩn vì sợ cô bị Thân Khiết bắt nạt.

“Vẫn nên cái gì nữa, cô không nên đi, không thấy bây giờ chưa đủ loạn hay sao?”

Tưởng Gia Tân đi tới nói, không hề giấu giếm sự bất mãn của anh ta với Thẩm Vị Ương.

“Anh à, hồ nước đục nhà họ Lãnh này, tốt nhất anh đừng nhúng vào.”

Lãnh Hoài Cẩn đột nhiên bị bệnh, ai mà biết có phải trong nhà họ Lãnh tự đấu đá lẫn nhau không.

Tối nay Tưởng Gia Tân đi thăm Lãnh Hoài Cẩn, chủ yếu là để điều tra tin đồn, nói không chừng còn bị chặn ngoài cửa, không thấy được nửa người của Lãnh Hoài Cẩn ấy

chú.

“Anh, bệnh của cô ta cứ để em bảo Trác Thính Phong khám cho, hôm nay thì bỏ đi, nước nhà họ Lãnh đục lắm, anh đừng đi tranh.”

Khi nói chuyện với Lộ Ôn Châu, thái độ của Tưởng Gia Tân tốt hơn rất nhiều.

Ý định ban đầu của Lộ Ôn Châu là đưa Thẩm Vị Ương đi khám bác sĩ, nhưng bây giờ Tưởng Gia Tân thỏa hiệp hỗ trợ tìm bác sĩ, anh ấy cũng cảm thấy Thẩm Vị Ương

không nên đến bệnh viện nữa.

“Chiêu Chiêu, một gia tộc lớn như nhà họ Lãnh xác thật có rất nhiều chuyện, hay là cô đừng đi nữa, Lãnh Hoài Cẩn có nhiều người chăm sóc như vậy rồi, chắc chắn không sao đâu.”

Thẩm Vị Ương bình tĩnh lại, cũng không muốn gây phiền phức cho Lộ Ôn Châu nữa nên làm theo: “Vậy cảm ơn đạo diễn Lộ và đạo diễn Tưởng, tôi về trước.”

Cô cảm ơn cả hai xong thì rời đi.

Lộ Ôn Châu thở dài, cảm thấy có lỗi với cô.

Tưởng Giai Hân nhìn thấy sự đau lòng trong mắt anh ấy, bất mãn nói: “Anh, sao anh không đau lòng cho em, chút nữa em đi qua có khi người ta lấy súng chĩa vào đầu em đây.”

Lộ Ôn Châu tức giận nhìn anh ta nói: “Vậy thì cậu cũng đừng đi.”

Tưởng Gia Tân: “Vậy không được, em đã đồng ý với Yến Hồi là phải giúp quan sát anh họ của cậu ta xem có phải bị nhà họ Lãnh nhốt lại không, làm người sao nói mà

không giữ lời được.”

Lộ Ôn Châu xoay người đi về phía studio: “Vậy cậu đi đi, nói nhảm với tôi như vậy làm gì?”

Tưởng Gia Tân không thuận theo, lì lợm theo sau anh ấy. “Không phải là muốn anh đau lòng vì em chút sao, anh xem em thảm như này, chạy vặt cho người ta đến nguy hiểm cả tính mạng.”

Lộ Ôn Châu cứng họng: “Sao lại nguy hiểm đến tính mạng, cậu đi thăm bệnh chứ có phải đi chết đâu?”

Tưởng Gia Tân thật sự nghĩ anh ấy dễ lừa như mấy đứa con gái mười mấy tuổi sao? Anh ta nói cái gì thì phải tin chắc.

Tưởng Gia Tân vẫn đuổi theo anh ấy nhõng nhẽo: “Mà đường đến bệnh viện xa như vậy, anh không sợ em mệt hả?”

Lục Ôn Châu: “… Tưởng Gia Tân, cậu có thể bình thường chút được không, cậu mà còn nói như vậy, từ hôm nay trở đi, đoàn phim cấm làm nũng, già đầu như vậy rồi, không sợ người khác cười cho à.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK