Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Tô Ngự đứng đợi ở cửa một lúc mà không thấy Thẩm Vị Ương ra ngoài bèn trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Mới vừa vào đã nhìn thấy dáng vẻ Thời Ngạn cúi đầu, vùi vào trong chăn thấp giọng nghẹn ngào.

Khuôn mặt anh ta đầy ắp sự lạnh lùng, ánh mắt hung ác nhìn về phía Thẩm Vị Ương đang luống cuống đứng một bên: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Vừa hỏi những lời này, đồng thời anh ta cũng nhằm họng súng đen ngòm vào trán Thẩm Vị Ương.

Cô nhìn người đàn ông có ánh mắt hung ác này, cảm thấy ngột ngạt như đang rơi vào đầm lầy u ám.

“Đừng làm khó cô ấy, để cô ấy trở về đi thôi.”

Thời Ngạn ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ bừng nhìn Tô Ngự.

“Chúng ta nói chuyện một chút.”

Lúc này Tô Ngự mới từ từ buông khẩu súng trên tay xuống: “Cút ra ngoài.”

Thẩm Vị Ương lập tức cúi đầu đi ra ngoài.

Thời Ngạn bình tĩnh giấu bùa hộ mệnh vào trong chăn, không nhìn Thẩm Vị Ương lâu thêm cái nào mà khó chịu tựa vào đầu giường: “Đút tôi ăn cháo, tôi đói.”

Tô Ngự không ngờ anh ấy sẽ nói chuyện với mình như vậy, sững sờ một chút.

Anh ta không hề thấy tức giận với giọng điệu sai sử của Thời Ngạn, ngược lại, anh ta rất thích dáng vẻ này của anh ấy.

Trước kia, lúc quan hệ giữa họ vẫn còn rất tốt, Thời Ngạn sẽ thường xuyên sai sử anh ta, nũng nịu với anh at như thể nhưng rồi thời gian trôi qua dần, thứ anh ấy cho

anh ta vĩnh viễn là hời hợt và lạnh lùng.

Giờ anh ấy nói những lời như thế, liệu có phải đã nghĩ thông suốt muốn sống chung vui vẻ với mình không?

Vừa nghĩ đến khả năng như vậy, tay bưng bát cháo của Tô Ngự có hơi run rẩy.

Thời Ngạn thu hết mọi phản ứng của anh ta vào đáy mắt, nhưng lại không nói gì, chỉ im lặng ăn cháo anh ta đút.

“Ăn xong rồi, không nên làm khó cô gái ban này.”

Sau khi ăn xong, Thời Ngạn lạnh nhạt nói.

Trước khi Tô Ngự hiểu lầm đứng lên, anh ấy lại bổ sung thêm một câu: “Cô ấy là người sống đầu tiên tôi nhìn thấy trong suốt ba năm qua, tôi không muốn cô ấy chết.”

Nói xong, anh ấy hơi chết lặng hôn một cái lên đôi môi của anh ta: “Tô Ngự, nếu thái độ của tôi đối với cậu tốt hơn một chút, cậu có cho tôi đi ra ngoài một tí không? Tôi

nhớ cảm giác được hít thở một bầu không khí mới mẻ.”

Anh ấy bày ra vẻ mặt chết lặng nói những câu này khiến Tô Ngự cực kỳ đau lòng.

Anh ta từ từ ôm anh ấy vào lòng: “Em không hề có ý muốn nhốt anh mãi.”

Anh ta chỉ sợ anh ấy sẽ chạy trốn mà thôi.

Có điều anh ta vẫn không tin anh ấy sẽ đột nhiên nghĩ thông suốt.

“Anh Ngạn, sao anh lại đột nhiên muốn ra ngoài?”

Thời Ngạn lạnh lùng cười: “Cậu đang thử tôi đấy à? Tô Ngự, tôi bị cậu nhốt ba năm, cậu còn muốn thử ra thứ gì từ trên người của tôi nữa?”

Tô Ngự không nói gì mà chỉ buồn bã ôm anh ấy.

Thời Ngạn cũng lặng thinh.

Vào giây phút cuối cùng cảm thấy hơi buồn ngủ, anh ấy mới nhỏ giọng nỉ non một câu: “Cô ấy nói hôm nay hoa anh đào trong sân nở rất đẹp, tôi muốn ngắm một

chút.”

Ánh mắt Tô Ngự chấn động, bất chợt nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên họ gặp nhau.

Hôm ấy anh ta bị thương rất nặng, chạy trốn đến một công viên có rất đông du khách. Lúc ấy tính mạng của anh ta như ngàn cân treo sợi tóc, là anh ấy đã kịp thời nhìn

thấy anh ta và cứu anh ta đi.

Anh ta mãi mãi không quên được hôm ấy, vào thời khắc cánh hoa anh đào chao nghiêng, một gương mặt tuấn tú dịu dàng xuất hiện trước mặt anh ta.

Anh ấy bắt buộc phải là của anh ta.

Khi ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh ấy, rõ ràng đã thở không ra hơi nhưng trong lòng anh ta vẫn có thể nảy lên ý tưởng kiều diễm mà lỗi thời này.

Sau đó mọi chuyện tiến triển rất thuận lợi, anh ấy yêu anh ta một cách rất dễ dàng.

Nhưng bản thân anh ta là người phóng túng, mỗi ngày đều sẽ không thiếu người kề bên. Tiếp đó bọn họ xảy ra rất nhiều mâu thuẫn, anh ấy lại đề nghị chia tay.

Trước giờ chỉ có thứ anh ta không cần chứ không đời nào có người không cần anh ta.

Khi đó anh ta tức đến phát điên, bèn nghĩ cho anh ấy một bài học nhỏ, đăng video bất nhã trong tiệc sinh nhật của anh ấy. Nhưng không ngờ chúng chẳng những không được lợi ích gì mà còn khiến anh ấy nổi điên, nói ta rất nhiều câu nói tổn thương tình cảm lẫn nhau.

Hôm đó sau khi hai người đánh nhau một trận thì rốt cuộc chẳng gặp lại nhau lần nào, lần sau lúc gặp lại anh ấy, anh ấy đang bị truyền tai tiếng không rõ ràng với một

tiểu thịt tươi khác trên trang tạp chí lá cải nào đấy.

Vào lúc anh ta tức giận muốn đi dạy dỗ anh ấy, quản gia Uông Hoa của anh ta tìm được anh ta nói về chuyện muốn rửa tiền nhưng trước mắt đang gặp vài chướng ngại

muốn diệt trừ.

Chướng ngại này chính là Thời Ngạn và Thời Gia, còn trợ thủ của Uông Hoa lại là tên tiểu thịt tươi có một khuôn mặt gạt người trước đó bị truyền tai tiếng cùng Thời

Ngan.

Nếu gần đây Thời Ngạn thật sự thích cái tên vừa xấu vừa lừa người này, sau đó phát hiện tên này phản bội anh ấy, đến lúc đó vẻ mặt của anh ấy chắc chắn sẽ xuất sắc

lắm cho xem.

nữa.

niên.

Ôm ý nghĩ muốn chế giễu Thời Ngạn như thế, anh ta bèn cho Uông Hoa một chút quyền lực để hắn ta đi làm.

Nếu biết mọi chuyện sẽ xảy ra sau đó, có lẽ lúc trước anh ta đã không xúc động như vậy.

Nhìn Thời Ngạn ngay cả lúc ngủ say cũng có vẻ cực kỳ suy yếu này, ánh mắt Tô Ngự chứa đầy đau lòng và chua chát.

Hôm sau lúc Thời Ngạn tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy một mảnh cánh hoa đào đang rơi xuống, chầm chậm dừng trên vạt áo của mình.

Cô gái hôm qua anh ấy gặp đang ở một bên làm bánh hoa đào, sau khi thấy anh ấy tỉnh giấc thì mỉm cười: “Anh Thời, anh dậy rồi.”

Thời Ngạn duỗi tay chắn ánh mặt trời đã lâu không tiếp xúc, vừa mở mắt ra cảm thấy hơi chói: “Sao tôi lại ở đây?”

Ba năm, cuối cùng anh ấy cũng tiếp xúc được ánh mặt trời, anh ấy vốn nghĩ cả đời này của mình sẽ không còn cách nào tiếp xúc được với vầng sáng ấm áp thế này

Thẩm Vị Ương nhìn trạng thái vừa quý trọng vừa khát khao đối với bầu không khí có ánh mặt trời như vậy của anh, cô có chút đau lòng.

“Là cậu chủ ôm anh ra đây, anh ta nói anh thích hoa anh đào.”

Sau khi nói xong, một người đàn ông mặc bộ tây trang màu trắng chợt bước tới.

Vốn dĩ Tô Ngự đã có vẻ đẹp trời ban, sau khi mặc tây trang màu trắng càng thiếu đi vài phần hung ác nham hiểm, nhiều thêm khí chất ấm áp như ánh mặt trời của thiếu

Thời Ngạn nhìn anh ta, thoáng chốc hơi hoảng hốt.

Anh ấy cũng đã từng bị vẻ bề ngoài sạch sẽ thế này của anh ta mê hoặc, cho rằng lòng dạ bên trong anh ta cũng có dáng vẻ sạch sẽ ngây thơ thế này.

Nhưng sau đó thì sao, chẳng qua bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa mốc meo mà thôi.

Tô Ngực cũng chú ý đến sự thay đổi vi diệu trên biểu cảm của Thời Ngạn, nỗi hoài niệm dịu dàng chợt lóe mà qua ấy khiến anh ta chắc chắn quyết định hôm nay của

mình là cực kỳ chính xác.

“Hôm nay trên đảo có khách đến, em sẽ về trễ chút, nếu anh cảm thấy nhàm chán thì có thể trò chuyện cùng Una. Chờ khoảng thời gian này trôi qua, em sẽ đưa anh ra khỏi khoảnh sân này đi dạo.”

Anh ta cũng không cố kỵ còn có người ngoài ở đây, cưng chiều hôn lên khóe môi Thời Ngạn.

Thời Ngạn không kháng cự, ngược lại còn chủ động ghé vào anh ta một chút.

Tâm trạng Tô Ngự cực tốt, mùi mẫn với anh ấy một phen rồi mới rời đi.

Đợi sau khi anh ta đi, sắc mặt Thời Ngạn mới dần dần tối lại, ánh mắt là một mảnh âm trầm: “Thực xin lỗi, khiến cô thấy ghê tởm rồi.”

Anh ấy khẽ nói với Thẩm Vị Ương đang đứng đằng sau.

Thẩm Vị Ương cúi đầu tiếp tục làm bánh hoa đào: “Không phải lỗi của anh.”

Sau khi vò xong, cô đứa bánh hoa đào trong tay cho Thời Ngạn xem: “Đẹp lắm đúng không?”

Thời Ngạn gật đầu.

Thẩm Vị Ương: “Mấy cánh hoa đó tôi nhặt từ dưới đất lên, tuy có lẽ sẽ dơ và cũng sắp điêu tàn, nhưng sau khi được rửa sạch sẽ, được làm thành bánh hoa đào thì

chúng vẫn rất đẹp, thậm chí còn càng đến gần sự bất diệt hơn lúc làm hoa anh đào.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK