Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô muốn nói cái gì?”

Mồ hôi trên thái dương của Nhiếp Giang rơi xuống gò má ửng hồng của Lãnh Tinh. Anh ta ôn nhu đưa tay lau đi nhưng gương mặt bị tình dục quấy nhiễu này lại vẫn

lạnh như băng.

Không đợi được câu trả lời của cô ấy, anh ta giống như thẹn quá hóa giận, anh ta tiếp tục động tác của mình, phá võ mọi cơ hội nói chuyện của cô ấy.

Không có tình yêu.

Lúc trước anh ta muốn Lãnh Tình là vì muốn làm nhục Nhiếp Tuy.

Đêm tân hôn qua đi, anh ta còn muốn cô ấy ngay tại linh đường của Nhiếp Tuy. Nhưng mà… cô ấy cả đời này cũng không muốn nghĩ đến nữa.

Đêm đó, cô ấy muốn đâm thẳng vào quan tài của Nhiếp Tuy để chết.

Nhưng bị Nhiếp Giang ngăn lại.

Anh ta nói cho Lãnh Tình biết rằng, nếu như cô ấy chết, anh ta sẽ rêu rao chuyện của anh ta và cô ấy ra ngoài. Để cho tất cả mọi người đều biết Nhiếp Tuy bị em trai ruột của mình đội mũ xanh.

Trong mắt nhiều người đàn ông, ngoại tình là khoe khoang nhưng bị cắm sừng là trò cười suốt đời.

Nếu cô ấy không muốn Nhiếp Tuy trở thành một trò đùa thì cô ấy phải sống tốt.

Lúc ấy có lẽ là chưa chơi đủ, lại là lần đầu tiên anh ta gặp được người phụ nữ phù hợp với mình như vậy.

Nhưng hiện tại anh ta không thể phủ nhận rằng anh ta cảm thấy may mắn, vì lúc đó mình nghĩ ra cách như vậy để giữ lại mạng sống của cô ấy.

Nếu không lần này nhất định sẽ rất nhàm chán.

Giao viên đạn kia cho vương thất của nước Y thì ngoại trừ việc xem náo nhiệt thì cũng không có ý nghĩa gì nữa.

Ít nhất cũng sẽ không sung sướng được như lúc ép được cô ấy ở bên cạnh mình như bây giờ.

Nhìn người phụ nữ ướt đẫm cả người ngất xỉu trong lòng mình, Nhiếp Giang vén mái tóc ướt át của cô ấy ra sau tai, sau đó lại yêu thích không buông tay rồi hôn lên trán cô ấy.

Thật là một món đồ chơi thú vị.

Hy vọng cô ta sẽ vâng lời như tối nay.

Về phần có yêu cô ấy hay không.

Đây là một ván cược, trước khi cô ấy không yêu mình, anh ta quả quyết sẽ không yêu cô ấy.

Phụ nữ chỉ là một bông hồng được trang trí trên ngai vàng. Hoa hồng có thể héo nhưng ngai vàng phải bất tử.

Bé con, cô đừng buồn, dù sao cô cũng sẽ không yêu tôi.

Ngày hôm sau, khi Lãnh Tình tỉnh lại, Nhiếp Giang giao viên đạn cho cô ấy như đã hứa.

Nắm viên đạn lạnh như băng, đáy lòng Lãnh Tình chợt hoang vắng.

Anh ta nhìn đôi mắt ảm đạm của cô ấy, nhíu mày không vui: “Thái độ của cô là gì, tôi đưa viên đạn cho cô mà cô còn không vui sao?Không phải tối qua cô đã vì chuyện này à?”

“Anh có thể cam đoan sau này sẽ không lấy chuyện viên đạn ra rêu rao không?” Lãnh Tình nắm chặt viên đạn trong tay, ánh mắt lạnh như băng nhìn anh ta.

Nhiếp Giang lấy điện thoại di động ra, phát hình ảnh HD vừa chụp tối hôm qua, cười rất đắc ý: “Đương nhiên là không, hiện tại trên tay tôi có thứ thú vị hơn.”

“Bé con, nếu như tôi nói cho cô biết, mục đích ban đầu của tôi là bảo Lãnh Hoài Cẩn giao cô ra, có phải cô sẽ rất cảm động hay không? Nhưng mà, vợ của Lãnh Hoài Cẩn thực sự là quốc sắc thiên hương, nếu anh ta không giao cô ra, tôi sẽ tìm đến vợ của anh ta… ‘

“Thẩm Vị Ương không phải người mà anh có thể trèo cao.” Lãnh Tinh vung tay gạt cái tay lộn xộn của anh ta ra, lạnh lùng mặc quần áo. Sau khi mặc xong cô ấy cầm

viên đạn chuẩn bị đi khỏi đó nhưng lại bị Nhiếp Giang cầm cổ tay dùng sức túm lấy, cô ấy lại bị ngã vào trong ngực anh ta lần nữa.

Anh ta hôn lên má cô ấy, nở nụ cười: “Sao, ghen à?”

Lãnh Tinh mặt không chút thay đổi cười lạnh: “Tôi cảm thấy, một người phụ nữ tuyệt vời như Thẩm Vị Ương, chỉ cần bị thứ súc sinh như anh nhớ thương cũng coi như bị khinh nhờn. Tôi chỉ cảm thấy ghê tởm thay cô ấy mà thôi.”

Cô không rõ ràng về chuyện trước kia của Thẩm Vị Ương và Lãnh Hoài Cẩn nhưng cô biết lần này Thẩm Vị Ương giết đỏ mắt vì Lãnh Hoài Cẩn, có thể điên cuồng đến

mức không ai bì kịp. Chỉ riêng điều này đã khiến cô ấy cảm thấy kính nể.

Nếu như cô ấy cũng có dũng khí được ăn cả ngã về không như vậy thì hiện tại đã có thể báo thù cho anh Nhiếp Tuy.

“Nhiếp Giang, cho tôi một kỳ hạn.”

Cô ấy bình tĩnh nhìn máy quay phía trước, nói nhỏ.

“Anh không nói yêu tôi nhưng tôi biết, tôi đối với anh không giống với những người phụ nữ khác.”

Cô ấy có ngờ nghệch đến đâu cũng biết, một người đàn ông vì lợi ích lại có thể buông tha cơ hội tốt để đả kích đối thủ cạnh tranh chỉ vì cô ấy thì trong lòng anh ta, cô

ấy nhất định có một vị trí.

“Vậy thì anh làm ơn thương tiếc tôi một chút, cho tôi một kỳ hạn.”

Lãnh Tinh xoay người nhìn anh ta, đôi mắt đỏ bừng tối qua tràn đầy buồn bã.

“Nói cho tôi biết, khi nào anh mới có thể buông tha cho tôi. Không dùng video tối hôm qua uy hiếp tôi nữa, cũng không làm khó người anh trai đã qua đời cầu anh

nữa.”

Nhiếp Giang cau mày: “Ý cô là sao?”

Lãnh Tình: “Nếu anh yêu tôi, xin hãy thương tiếc tôi, nói cho tôi biết khi nào mới có thể buông tay để tôi có thể tiếp tục sống với hy vọng. Nếu không yêu thì cũng sẽ có ngày nhìn nhau đến mức chán ghét, xin vui lòng cho tôi biết lâu nhất là còn bao lâu nữa, anh mới có thể mệt mỏi buông tay.”

“Xin cho tôi một đáp án, cho tôi một lý do để có thể tiếp tục sống với hy vọng.”

Cô ấy tỉnh táo và chu đáo hơn.

Yêu hay không yêu, cô ấy buộc anh ta phải đưa ra một câu trả lời.

Nhiếp Giang cười lạnh, đẩy Lãnh Tình từ trên đùi mình ngã xuống đất. Anh ta không chút thương tiếc đứng lên, cao cao tại thượng giễu cợt nhìn cô ấy: “Lãnh Tình, tôi thích nhìn cô và tôi yêu cô là hai chuyện khác nhau. Cô có biết dáng vẻ tự cho mình là đúng của cô bây giờ buồn cười biết bao nhiêu không?”

Lãnh Tinh mỉm cười, chắc chắn nhìn vào trong mắt anh ta. Trong khi cả người cô ấy chật vật nhưng lúc nhìn anh ta cũng không hề khiêm tốt, rất kiêu ngạo: “Nói đúng tim đen nên thẹn quá hóa giận sao? Nhiếp Giang, người buồn cười là anh đấy.”

Nhiếp Giang chậm rãi siết chặt hai tay, kiềm chế tính tình của mình rồi xoay người rời đi: “Nếu cô không sợ thanh danh Nhiếp Tuy bị hủy hoại, muốn đoạn video tối hôm qua bị truyền ra ngoài, muốn chết thì chết, không cần phải uy hiếp tôi, thử tôi một cách buồn cười như vậy, tôi không thiếu phụ nữ.”

Nói xong anh ta bước nhanh đến cửa muốn rời đi.

Ở lại, anh ta sợ mình sẽ tự tay bóp chết người phụ nữ không biết tốt xấu này.

“Nhiếp Giang, tốt nhất là anh không nên yêu tôi, nếu không nhất định sẽ làm cho anh vạn kiếp bất phục.”

Khoảnh khắc khi cánh cửa đóng sầm lại, giọng nói cô ấy vang lên như ma chú.

Ngực Nhiếp Giang vô cùng buồn bực, đột nhiên cảm thấy được thế nào gọi là chạy trối chết, thật sự chật vật.

Dáng vẻ chật vật đó của anh ta rơi vào trong mắt Lãnh Hoài Cẩn.

Người đàn ông có tất cả mọi thứ bây giờ trước mặt anh ta đang đứng từ trên cao, nhìn anh ta một cách chế giễu.

Mà bên cạnh anh, người phụ nữ quốc sắc thiên hương trong miệng anh ta, trong đôi mắt nhìn anh ta lại trống rỗng không có thứ gì, giống như là đang khinh

thường.

Nhất thời, anh ta cảm thấy mình buồn cười như một thằng hề.

Nhưng rất nhanh anh ta lại lộ ra vẻ đắc ý, nhìn Lãnh Hoài Cẩn đùa cợt nói: “Ngài Lãnh đến chặn tôi là sợ tôi không nhận nợ mà trực tiếp quay về nước Z sao?”

Lãnh Hoài Cẩn nhìn Thẩm Vị Ương, Thẩm Vị Ương khẽ gật đầu rồi đi ngang Nhiếp Giang, chuẩn bị đi vào phòng anh ta để tìm Lãnh Tinh.

Lúc đi ngang qua Nhiếp Giang, Nhiếp Giang lỗ mãng muốn chạm vào cổ tay cô thì bị cô nhanh chóng phản ứng lại, trực tiếp nhấc chân đá tới, bóp cổ anh ta ấn lên

tường.

Một cú đá xoáy rất đẹp.

Lãnh Hoài Cẩn ngay từ đầu đã dùng tâm ở trên người cô.

Những người có giá trị xứng đáng được chú ý.

Một người phụ nữ như Thẩm Vị Ương, cho dù không phải là người yêu thì cũng phải khống chế được như một thứ vũ khí quen tay.

Tầm nhìn đầu tư của Lãnh Hoài Cẩn từ trước đến nay luôn tốt hơn anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK