Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi tan ca, Thân Khiết lập tức đến bệnh viện để thăm Lãnh Hoài Cẩn, nhưng lại bị Vệ Trạch chặn ngoài cửa.

Thân Khiết sửng sốt, khó hiểu hỏi anh ta: “Vệ Trạch, anh có ý gì đây?”

Vệ Trạch lạnh lùng nhìn cô ta: “Xin lỗi cô Thẩm, sau này cô không được đến thăm tổng giám đốc Lãnh nữa.”

Thân Khiết nhạy bén nhận ra được Vệ Trạch đã thay đổi xưng hô với cô ta. Trước đó anh ta đều gọi cô ta là mợ chủ, nhưng hôm nay lại gọi là cô Thẩm.

Cô ta cố gắng kiềm chế lại cảm xúc của mình, tươi cười hỏi Vệ Trạch: “Ý của anh là gì vậy Vệ Trạch? Sao tôi lại không hiểu lắm?”

Trên mặt Vệ Trạch vẫn không thể hiện cảm xúc gì: “Xin lỗi cô Thẩm, đây là chuyện của nhà họ Lãnh, chúng tôi không có nghĩa vụ phải nói với cô.”

“Sao lại nói là nhà họ Lãnh, chúng tôi?” Huyệt thái dương của Thân Khiết co giật liên hồi, có một dự cảm rất xấu. Hiện giờ cô ta rất hoảng loạn, cứ cảm thấy sắp xảy ra

chuyện gì đó: “Vệ Trạch, ý anh là gì? Anh nói rõ tôi nghe xem.”

Vệ Trạch lạnh nhạt đáp: “Bây giờ tôi thông báo cho cô biết, ngài Lãnh đã ly hôn với cô và cô sẽ ra đi tay trắng. Về sau nhà họ Lãnh bao gồm cả năm đứa con sẽ không có bất cứ mối quan hệ nào với cô nữa.”

Ly hôn…

Hai chữ này lập tức bùng nổ trong đầu Thân Khiết khiến cô ta đau như búa bổ, thậm chí còn nghi ngờ có phải tại mình có vấn đề hay không.

Sao lại thế này?

Sao lại như vậy được?

Ly hôn.

Sao có thể ly hôn chứ?

CÔ.”

“Vệ Trạch, anh biết mình đang nói cái gì không? Anh đang phỉ báng tình cảm của tôi và A Cẩn đấy, nếu A Cẩn biết nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.”

Mắt cô ta đỏ quạch phẫn nộ nhìn Vệ Trạch, trợn trừng như sắp nứt ra.

Nhưng Vệ Trạch vẫn bình tĩnh: “Đây là ý của ngài ấy, còn vì sao ngài ấy lại nói như vậy thì trong thâm tâm cô rõ nhất. Ngài ấy không cần phải gặp và giải thích cho

Bản thân cô ta rõ nhất.

Lửa giận trong Thân Khiết bùng lên bởi vì không thể chấp nhận hiện thực, nhưng chỉ một câu nói bình thản của Vệ Trạch đã hoàn toàn tắt ngúm.

Quả nhiên anh ấy tin những lời con khốn Diệp Chiêu Chiêu kia nói.

“Tôi muốn gặp anh ấy, chuyện lớn như ly hôn anh ấy phải gặp mặt trực tiếp nói rõ ràng với tôi.”

Thân Khiết đỏ mắt định xông vào trong, nhưng cô ta lại bị vệ sĩ chặn trước cửa.

Vệ Trạch thờ ơ nói: “Cô Thẩm, đây là quyết định của chính ngài Lãnh, xin cô giữ lại chút thể diện đừng có càn quấy nữa.”

Thân Khiết nghe xong bật cười, ánh mắt đau thương: “Thể diện? Người bị ly hôn là tôi chứ không phải anh, anh còn dám nhắc đến hai chữ thể diện với tôi! Vệ Trạch, tôi khuyên anh nên thả tôi ra, chuyện giữa vợ chồng chúng tôi không đến lượt anh xen vào.”

Thẩm Vị Ương đã biến thành một người phụ nữ chanh chua càn quấy từ khi nào vậy?

Vệ Trạch chỉ làm việc theo lệnh của Lãnh Hoài Cẩn, nhưng không ngờ “Thẩm Vị Ương” lại phản ứng ngang ngược như thế này.

Hình như Thẩm Vị Ương trong ấn tượng của anh ta không phải có tính cách như vậy.

Điều kỳ lạ là cảm xúc sùng bái cô trước kia thoáng chốc đã bớt đi không ít, Vệ Trạch cũng không còn nhân nhượng với cô ta nữa: “Nếu cô Thẩm đã không cần mặt mũi,

vậy thì đừng có trách tôi không khách sáo.”

Nói xong, anh ta liếc mắt sang vệ sĩ.

Vệ sĩ lập tức đẩy cô ta ra khỏi đây: “Cô Thẩm, đắc tội rồi.”

Dưới sự xô đẩy của vệ sĩ, “Thẩm Vị Ương” nhu nhược không hề có sức đánh trả bị đẩy ngã xuống đất.

Vệ Trạch thấy vậy càng cảm thấy kỳ lạ.

Thân thủ Thẩm Vị Ương vốn không tồi, thậm chí còn bất phân thắng bại với ngài Lãnh, sao bây giờ lại yếu như thế.

Người phụ nữ trước mắt thật sự là Thẩm Vị Ương sao?

Lẽ nào bởi vì tính tình cô ấy thay đổi quá lớn, ngài Lãnh không thể sống nổi với cô ấy nữa nên mới ly hôn? Chắc không phải đâu, mọi người đều có thể nhìn ra ngài ấy nặng tình với cô Thẩm thế nào, không thể ly hôn chỉ vì vấn đề tính cách được.

Thân Khiết để ý đến Vệ Trạch đang dùng ánh mắt săm soi nghi ngờ nhìn cô ta, lúc này cũng không dám chặn đứng đường lui của mình. Cô ta vội vàng đứng lên kiềm

chế lại cảm xúc của mình, bắt chước theo cách Thẩm Vị Ương sẽ phản ứng: “Nếu đã như thế thì tôi về trước. Là Lãnh Hoài Cẩn đòi ly hôn, tôi sẽ chờ anh ấy quay đầu ba quỳ

chín lạy cầu tôi phục hôn.”

Cô ta cao ngạo lạnh lùng nói xong liền quay người rời đi, thoạt nhìn rất tự tin.

Đây chính xác là phản ứng Thẩm Vị Ương nên có, chứ không phải là người đàn bà chanh chua rời khỏi đàn ông là không sống nổi.

Tuy vẫn cảm thấy chỗ nào đó kì quái, nhưng Vệ Trạch chỉ trung thành với Lãnh Hoài Cẩn, chỉ hoàn thành những việc mà Lãnh Hoài Cẩn giao cho, những chuyện khác không liên quan đến anh ta.

Sau khi Thân Khiết rời khỏi bệnh viện, sắc mặt cô ta mới u ám suy sụp.

Lãnh Hoài Cẩn, tôi cũng không bạc bẽo với anh, vì sao anh lại làm đến tuyệt tình như vậy.

Dáng vẻ của con khốn đó cũng thay đổi rồi mà anh vẫn tin cô ta.

Cô ta siết chặt hai tay, định bụng trở về nhà họ Lãnh để đòi một lời giải thích.

Nếu Lãnh Hoài Cẩn có thể ly hôn với cô ta chỉ trong vài ngày, không biết chừng anh đã ổn rồi, bây giờ cũng không cần nằm viện nữa. Còn lần sinh bệnh phải nhập viện khó hiểu lần trước nữa, nhưng đến tận nay cô ta cũng không tra ra là bệnh gì, quả thật rất kỳ lạ.

Cô ta vẫn nên đến trang viên nhà họ Lãnh hỏi cho rõ ràng, nếu không được thì đến nhà chính làm loạn.

Hiện giờ cô ta vẫn còn thân phận cô chủ nhà họ Lục, sao có thể để đám người đó ức hiếp được.

Nhưng khi Thân Khiết đến trang viên nhà họ Lãnh, còn chưa đến nhà chính làm loạn, đồ đạc của cô ta đã được đóng gói thành mấy vali gọn gàng đặt ở ngoài cổng biệt

thư của Lãnh Hoài Cẩn rồi.

Chuyện gì thế này?

Cô ta sững người, hai nắm tay dần dần siết chặt lại.

Lãnh Hoài Cẩn, anh đừng có ức hiếp người quá đáng!

“Cô Thẩm, cô về rồi.”

Dì Phàn cũng thay đổi xưng hô với cô ta, vẻ mặt cũng rất lạnh nhạt.

Nghe nói bà ấy vốn là người của bà chủ bên nhà chính, trước đó vẫn còn tôn kính với mình chứ không phải lãnh đạm không khách sáo như bây giờ.

“Đây là hành lý của cô, tôi đã thu dọn chỉnh tề theo yêu cầu của cậu chủ, cô có thể xem qua thử có thiếu món nào không.”

Thân Khiết dằn xuống tính tình đang chực bạo phát, quay người đi đến trước mấy thùng carton kiểm tra đồ đạc.

Quả nhiên, những thứ được dọn dẹp ra đây đều là đồ của cô ta, không có một món nào thật sự thuộc về Thẩm Vị Ương.

Bây giờ cô ta đã cực kỳ chắc chắn Lãnh Hoài Cẩn đã biết ai mới là Thẩm Vị Ương thật.

Anh thà ly hôn làm một tên cặn bã cũng không muốn mang danh người đàn ông đã kết hôn, không muốn ở bên Thẩm Vị Ương của hiện tại.

Nhưng mà Lãnh Hoài Cẩn à, cho dù anh biết thì làm được gì.

Bây giờ toàn thế giới đều biết tôi mới là Thẩm Vị Ương.

Có cái lớp da này, anh cho rằng anh sẽ dễ dàng thoát khỏi tôi sao?

“Tôi muốn gặp bà nội.” Cô ta nói với quản gia.

Sau khi coi qua đồ của mình, cô ta không đòi vào nhà nữa mà chạy đến cổng nhà chính nơi bà cụ Lãnh ở.

Nghe nói bà cụ Lãnh và Lãnh Hoài Cẩn vẫn luôn bất hoà, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.

Cô ta vẫn đang còn thân phận cô chủ nhà họ Lục, cô ta không tin bà cụ sẽ không giúp mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK